Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Tuyệt chỉ huy chân chạy Hồ Thạc đi lấy quyển sổ kia.
Hồ Thạc vô cùng...
Hắn là chân chạy sao?
Hắn đường đường là giám đốc, sao bây giờ lại luân lạc tới mức làm chân chạy...
Nhưng mà có cách nào đâu.
Còn không phải vẫn phải đi à.
Hồ Thạc đi qua đi lại cần thời gian, tối hôm qua còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.
"Hôm qua anh nói Tinh Kiều là sinh vật mô phỏng người, nhưng Tinh Thần nói nó là người, chuyện này là thế nào?"
Bác sĩ Phương vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, có lẽ không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt hơi kém.
"Tinh Thần cứ nói thằng bé là người." Bác sĩ Phương uống miếng nước, thấm giọng nói, "Thằng bé quả thật cũng không giống sinh vật mô phỏng người mà chúng ta biết lắm, cho nên lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều."
Sinh vật mô phỏng người sẽ không lớn lên, khi chế tạo là dáng vẻ thế nào, thì sẽ là dáng vẻ ấy mãi.
Nhưng Tinh Kiều không giống.
Thằng bé sẽ lớn lên theo tuổi tác.
Bác sĩ Phương phát hiện Tinh Kiều là sinh vật mô phỏng người là sau khi Tinh Thần qua đời.
Khi anh ta đang kiểm tra toàn thân cho Tinh Kiều, thì phát hiện ra một chuỗi mật mã trên một đốt xương rất dễ dàng bị người ta bỏ qua.
Sinh vật mô phỏng người bây giờ là hợp pháp, cũng giống như người máy, được sử dụng trong cuộc sống.
Nhưng vì để phân chia sinh vật mô phỏng người, trong thân thể bọn nó đều có mã hóa thân phận có thể nhận ra được.
Trong thân thể người bình thường sao lại có mã hóa thuộc về sinh vật mô phỏng người chứ?
Bác sĩ Phương sai người tra xét chuỗi mã hóa này, giống với ngày Tinh Kiều sinh ra, nhưng chuỗi mã hóa kia biểu hiện đã tiêu hủy.
Thời gian tiêu hủy cũng trùng hợp với lúc Tinh Thần mang Tinh Kiều về.
Năng lực của bác sĩ Phương có hạn, không điều tra được nhiều tin tức hơn.
Tinh Kiều có thế mạnh về học tập, nhưng lại thiếu khuyết tình cảm của con người bình thường.
Đương nhiên cậu cũng không giống như những sinh vật mô phỏng người khác, thiết lập tính cách gì thì là tính cách đó.
Cậu bé chỉ thiếu khuyết tình cảm của con người bình thường, không phải là không có.
Số ít thời điểm, sẽ lộ ra tính tình thuộc về cậu.
"Anh trai anh toàn làm những chuyện gì vậy." Sơ Tranh nghe xong lập tức cảm thán.
"..."
Không biết, đang mất trí nhớ.
-
Trên đường Hồ Thạc đi lấy quyển sổ kia trở về, đi ngang qua cầu vượt trên không của Kinh Nam thành.
Cầu vượt này cách mặt đất trăm mét, kết nối với một số tòa nhà bên cạnh, giao thoa phức tạp, là 8D chân chính.
Cầu vượt không giới hạn tốc độ, thỉnh thoảng có xe bay qua bên cạnh, thoáng như vội vàng đi đầu thai.
Hồ Thạc lớn tuổi, không vẫy vùng nổi, thành thành thật thật tự mình lái xe, tốc độ duy trì ở tốc độ bình thường.
Trên máy truyền tin đột nhiên nhận được điện thoại gọi tới.
Hồ Thạc thật sự không còn cách nào, vừa bật lái tự động, vừa kết nối máy truyền tin.
Trong nháy mắt khi màn hình ảo bắn ra, Hồ Thạc đột nhiên cảm giác được một lực cực lớn làm xe của hắn vọt tới biên giới.
Biên giới có rào chắn, rào chắn mà trên tuyên truyền nói đụng không hư được, trong nháy mắt khi xe hắn đụng vào thì bị bung ra.
Toàn bộ xe rơi xuống không trung.
Mẹ!!!
Hồ Thạc bị dây an toàn cố định trên ghế ngồi, nhưng lúc này hắn không làm được cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình rơi xuống mặt đất.
...
Tinh Tuyệt nhận được tin tức, chạy tới bệnh viện, Hồ Thạc còn đang cấp cứu.
Có người phụ trách chuyện này cũng chờ ở bên ngoài, dù sao cũng là nhân vật quan trọng của tập đoàn Phồn Tinh, phải tự mình trông coi.
Tinh Tuyệt vừa đến, người phụ trách nhanh chóng nói lại tình huống.
Hồ Thạc rơi từ trên cầu vượt xuống.
Bởi vì biện pháp phòng ngự của xe, nên Hồ Thạc không tử vong tại chỗ.
Tinh Tuyệt trầm mặt, toàn thân đè ép một cỗ áp suất thấp.
Hắn muốn xem ảnh chụp hiện trường.
Người phụ trách ngược lại không làm khó, truyền ảnh chụp hiện trường về cho Tinh Tuyệt xem.
Tinh Tuyệt lật xem từng tấm ảnh của hiện trường.
"Hiện trường có tìm được một quyển sổ màu đen không?"
"Sổ?" Người phụ trách nhìn ghi chép, lắc đầu: "Không có, chúng tôi đã kiểm tra trong xe, không có quyển sổ nào cả."
Tinh Tuyệt: "Sao lại xảy ra chuyện được."
"Có người đụng vào xe của Hồ tiên sinh, xe của Hồ tiên sinh mất khống chế, đụng vào rào chắn trên cầu vượt, cuối cùng rơi xuống."
"Chất lượng của rào chắn kia có chất lượng, cho nên..."
Người phụ trách lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nếu như không phải rào chắn có vấn đề, thì xe của Hồ Thạc cũng không đến mức trực tiếp bị xô ra như vậy.
Loại rào chắn của cầu vượt mà cũng dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chỉ sợ lần này sẽ có không ít người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống không ít.
"Đã bắt được người gây tai nạn chưa?"
Người phụ trách hơi e sợ Tinh Tuyệt, nuốt một ngụm nước bọt, nói "... Vẫn đang tìm, chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra người gây tai nạn."
Chiếc xe gây ra tai nạn kiểu dáng bình thường, có thể thấy được ở khắp nơi trên đường cái.
Xe còn mở hình thức chống nhìn trộm, giám sát hoàn toàn không quay được người.
Chiếc xe kia đụng xe Hồ Thạc xong là chạy, sau khi xuống cầu vượt thì chạy vào tuyến đường đông xe, làm hỗn loạn phương hướng rồi.
Muốn tìm được nó thì vẫn phải bỏ chút thời gian.
-
Lúc này Sơ Tranh đang ở hiện trường xảy ra chuyện, khu này không có người ở, cây cối và cỏ dại mọc rậm rạp, có chút hoang vu.
Hiện trường còn có không ít người, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, làm cho người giới nghiêm bên ngoài chú ý.
Thời tiết như bây giờ không phải là quá lạnh, nhưng chắc chắn phải mặc áo khoác và quần dài.
Nhưng cô gái vừa xuất hiện này, chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay, một chiếc quần cộc rộng, chân mang đôi giày vải rất thuận tiện, hai tay đút túi đi qua phía bên này.
Cách ăn mặc này cũng có chút kỳ quái...
Khi Sơ Tranh đi qua, người giới nghiêm lễ phép ngăn cô lại: "Thưa cô, nơi này là hiện trường xảy ra tai nạn, không thể đi lên phía trước nữa."
Sơ Tranh sờ sờ trong túi, còn chưa mò ra, thì đằng sau có người tới.
Người kia vừa đi vừa nói: "Không được bỏ sót bất cứ thứ gì ở hiện trường... Sơ Tranh tiểu thư?"
Sơ Tranh lại đút tay về trong túi, quay đầu nhìn người gọi cô.
Người này có chút ấn tượng, hình như là con trai của một vị khách nào đó, từng gặp vài lần...
Người kia mang vẻ kinh ngạc lại khiếp sợ, còn mang theo một chút cẩn thận: "Tại sao Sơ Tranh tiểu thư lại tới đây, là có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói: "Tôi muốn đi vào."
"À, được được." Người kia tự mình kéo đường giới nghiêm ra cho Sơ Tranh.
Người bên cạnh nhìn đến ngơ ngác: "..."
Tình huống thế nào vậy?
Sao lại cho người ngoài vào?
Nhưng chức vị của người ta cao hơn bọn họ, trừ oán thầm trong lòng ra thì cũng không dám nói nhiều.
Người kia dẫn Sơ Tranh đi dạo quanh hiện trường.
Sơ Tranh cũng không phá hư cái gì, chỉ tùy tiện nhìn thôi.
"Các anh tìm ra được những gì ở hiện trường?"
"Ngài xem, chúng tôi đã liệt kê hết ra đây." Đối phương lập tức cung kính lấy danh sách ra.
Quả nhiên giống như Tinh Tuyệt nói, không có quyển sổ nào cả.
Trên người Hồ Thạc cũng không có.
Cho nên quyển sổ kia bị người ta mang đi?
Sơ Tranh vốn muốn tìm sinh vật không biết hỏi một chút, ai ngờ sinh vật không biết ở gần đây nói chỗ kia bình thường không có người nào, bọn nó cũng không thích đi, căn bản không biết.
Sơ Tranh: "..."
Phế vật!
Sinh vật không biết: "..."
Bọn nó thích náo nhiệt thì làm sao hả!!
Lại không phạm pháp!!
Sinh vật không biết không dám ngang với Sơ Tranh, rụt cổ lại không nói lời nào.
"Có manh mối thì báo cho tôi biết."
"Vâng vâng vâng."
Chờ Sơ Tranh đi rồi, người bên cạnh lên hỏi: "Cô ta là ai thế? Lãnh đạo à?"
Người kia đuổi người tới hỏi đi: "Không phải. Đừng hỏi thăm linh tinh. Mau làm việc đi, đã có tin tức gì của kẻ gây tai nạn chưa?"