Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Mà giờ phút này, một thân ảnh dịu dàng cùng một thân ảnh cao ngất sáng sủa đứng ở lối vào hậu trường.
Là Mạnh Doanh và một nam sinh.
"Mạnh học tỷ, làm phiền chị, còn đặc biệt mang đồ uống tới đây."
"Có thể giúp được mọi người, chị rất vui vẻ."
"Nếu không phải lần này Mạnh Doanh học tỷ cứu viện, chúng ta thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ, cảm ơn Mạnh Doanh học tỷ."
"Không có gì, chính là mấy cái từ chuyên ngành, không phải là việc khó gì, mọi người cứ làm việc đi, chị đến phía trước tiếp tục tham gia bữa tiệc."
"Vâng, Mạnh học tỷ đi thong thả." Nam sinh nhìn theo Mạnh Doanh rời đi, khẽ thở dài một tiếng, "Mạnh Doanh học tỷ không hổ là nữ thần, người thật tốt."
Một số danh từ dịch tiếng Anh trên PPT của bọn họ bị chỉ ra dịch sai, hắn đột nhiên nhớ tới đàn chị Mạnh Doanh vừa mới chào hỏi, tìm đến cô hỗ trợ kiểm tra sửa đổi một chút.
Mở lòng bàn tay ra, một cái USB lẳng lặng nằm.
Mạnh Tịch, lần này xem cô còn có thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh hay không.
Chợt dùng sức, siết chặt USB trong tay, sự ngoan độc nơi đáy mắt chậm rãi ẩn đi, thay vào đó là nụ cười dịu dàng động lòng người, đi về phía bữa tiệc.
Sau khi cô ta rời đi, Tô Mộc từ góc cầu thang xuất hiện, miệng còn cắn một cây kẹo mút.
Kẹo là Thiên Qua vừa mới nhét vào miệng cô, rất ngọt, cô cũng không nhả ra, còn chuyển tiền kẹo mút cho anh.
【 Ký chủ, cô có muốn đổi PPT bình thường trở lại không? 】
Cửu Thiên Tuế thật bội phục chỉ số thông minh và kỹ năng diễn xuất của nữ phụ này, vị tiến sĩ học thuật phía dưới được mời tới này, chính là tiến sĩ dạy nguyên chủ làm người.
Hết thảy đều thuận lý thành chương* như vậy, cho dù hậu kỳ tra ra, cũng tra không ra là cô ta động tay động chân.
*Thuận lý thành chương: rõ ràng liền mạch, hợp logic.
Không sợ nữ phụ ngoan độc, chỉ sợ độc ác lại có đầu óc.
"Không đổi." Tô Mộc cắn nát kẹo trong miệng, giữa môi và răng đều là vị ngọt, hiếm khi cảm thấy ăn kẹo cũng là một loại hưởng thụ.
【 Ký chủ, vậy cô chạy tới đây làm gì? 】
"Đi ngang qua."
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Nó tin chắc?
Ký chủ cho rằng nó ngu ngốc sao?
Tô Mộc xoay người, nhàn nhã từ cầu thang tiếp tục đi lên.
Tầng thượng là một hồ bơi ngoài trời, ngay lúc này tất cả mọi người đang ở phía dưới tham gia bữa tiệc, sân thượng tối đen.
"Tách ——" Một tiếng, đèn trên trần nhà đều sáng lên.
Lúc này mới nhìn thấy, trên ghế dài bên cạnh hồ bơi, một bóng người thon dài đang nằm.
Trên tay hắn cầm một chén rượu vang đỏ, vốn là thừa dịp bóng đêm thong thả uống, đèn đột nhiên bật lên cùng với Tô Mộc xông vào, làm cho hắn sửng sốt.
"Là cô?" Hắn chỉ kinh ngạc thoáng qua, liền khôi phục bình thường, cánh tay chống nửa người đứng lên, cổ áo trên người mở rộng, có vài phần chán chường, nói chuyện cũng là hữu khí vô lực.
"Không nghĩ tới lại là người Mạnh gia dòng dõi thư hương, ha ha..." Người đàn ông cười nhạo, có vài phần trào phúng.
"Chỉ mới làm người Mạnh gia một năm." Tô Mộc trả lời.
Người đàn ông lười biếng giơ tay lên, uống cạn rượu trong ly: "Xem ra người Mạnh gia bạc đãi cô, để cô tự mình ra ngoài kiếm tiền, còn làm việc mờ ám."
"Vì dân trừ hại mà thôi."
"Vì dân trừ hại? Tại sao tìm tôi hợp tác, tôi cũng là một mối hại lớn."
"Nhìn anh thuận mắt."
"..."
Người đàn ông bị nghẹn đến mức có chút khó chịu, đây thật sự là một cô gái mười chín tuổi? Nói chuyện sao lại khiến người tức giận như vậy?
Người đàn ông tên là Tần Kiêu, là thủ lĩnh của một bang phái nhỏ ở nước Z, khoảng thời gian trước bị Tô Mộc hack máy tính, muốn cùng hắn hợp tác kiếm tiền, nếu không sẽ cung cấp chứng cứ phạm tội hang ổ của hắn cho cảnh sát.
Sau đó Tần Kiêu liền lên thuyền giặc này.
☆☆☆☆☆
28/08/2022