Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 14: Không xong rồi




Lúc nhìn thấy bức tranh “người đẹp tắm rửa” trong sương phòng, Hàn Mộc chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng “âm”, khí huyết toàn thân không nhịn được dâng trào.
Lúc này, đứng từ góc độ của mình, nhìn xuyên qua mặt nước thùng tắm, khe hở cánh hoa, thậm chí có thể thấy được một vài phong cảnh khó tả bằng lời...
Rốt cuộc, hai dòng máu nóng chảy dài xuống từ lỗ mũi...
Ngay khoảnh khắc này, đầu óc gần như dừng hoạt động của Hàn Mộc trở nên tỉnh táo, hắn cảm giác được một luồng “sát khí” lạnh băng.
“Không xong rồi!” Hàn Mộc thầm biết tai họa sắp đến nơi, lập tức cố gượng nở nụ cười, trò chuyện đôi câu với người đẹp trong thùng tắm: “Ha ha, đại tỷ, buổi sáng tốt lành, mới sáng sớm mà tắm rồi hả?”
Dứt lời, hắn lặng lẽ kéo quần lên, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người đi xuống bậc thang.
Một bước, hai bước, ba bước...

Chỉ còn một bậc thang cuối cùng là có hi vọng chạy thoát thì...
“PhichI”
Trong sương phòng, tiếng vỗ ầm trên mặt nước truyền ra. Ngay sau đó, Hàn Mộc cảm thấy sau lưng có một luồng gió đánh ập đến. Hắn còn chưa kịp quay lại nhìn thì trên mông đã bị trúng một đòn.
Hàn Mộc lại lần nữa cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của “lực hấp dẫn trái đất", cả người bay theo đường parabol, bay thẳng ra ngoài sân, rơi mạnh xuống bụi hoa ngoài sân.
“Cạch!”
Trong sương phòng phía tây, cửa phòng bị đóng sầm lại, giọng nói lạnh

thấu xương của Sở Hàn Tâm truyền ra từ bên trong: còn dám bước chân vào sương phòng phía tây nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân đệt!”
“Hừm... Hàn Mộc ngã xuống vườn hoa, phát ra tiếng r3n rỉ hờn tủi.
Lần này hắn cảm thấy mình rất oan. Mới sáng tinh mơ, hắn vì ba đồng tiền, gần như là dùng hết thành ý “đi mời ba lần”.
Nào ngờ chẳng những không mượn được tiền, mà còn bị đối xử một cách cực kì tàn ác.
Ai đoán được cô nàng kia mới sáng sớm đi tắm trong phòng đâu chứ? Hàn Mộc xoa xoa cái mông vẫn còn đau rát, nhe răng trợn mắt đứng dậy.
Một đá của Sở Hàn Tâm không hề nhẹ. Nếu không phải Hàn Mộc đã bước lên Võ Đồ ba sao, cơ bắp màng da đều được rèn luyện, thì một đá kia cũng đủ để hắn bò về phòng, không nghỉ dưỡng vài ngày là không xuống giường được.
Hàn Mộc khó khăn đứng dậy, buộc thắt lưng quần lần nữa, rồi u oán nhìn thoáng qua sương phòng phía tây. Hiện giờ xảy ra chuyện này, xem ra là kế hoạch mượn tiền bị ngâm nước nóng, đành phải nghĩ cách khác vậy.
Hắn lảo đảo đi về phía phòng mình. Dọc theo đường đi, Hàn Mộc không nhịn được mà nhớ lại cái cảnh mới thấy lúc nãy khi đứng bên ngoài sương phòng, cảm thán: “Chậc chậc... thùng tắm kia... trắng quá đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.