Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 234: Đao Thành




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Carmen bọn họ tới cửa mang đến một con công dê còn thêm một cái sọt, con công dê hiện tại Liễu Thư rất không thích đã bầu bạn chơi đùa với con dê con rồi.
Sau đó mắt chớp cũng không chớp, không ngừng nhìn vào trong sọt của hắn, nàng thấy được trong sọt có da thú phủ lên mấy thứ, xem bộ dáng hình dạng, thật là rất tương tự cùng với vật mình ngày ngày suy nghĩ.
Nhìn trông mong Gina, không có biện pháp còn không phải sợ Allen ăn vị (ghen) sao, chỉ có thể xem xét cô ấy bằng không dùng ánh mắt ý bảo Carmen là không thể.
Ánh mắt Liễu Thư đều rõ ràng như vậy, làm sao có thể không cảm giác, Gina thấy buồn cười, trước kia cũng không quen thuộc cô, nhưng mà một nhóm đi bộ lạc Dực Xà xem như chân chính hiểu biết.

Nhìn cô có khi ở trên một vài chuyện điều rất có lý, chỉ huy rõ ràng, nhưng một loại tình huống cũng lại là mặt khác, liền ví dụ như hiện tại, thoạt nhìn chính là cảm giác ngơ ngác.
Không khỏi mím môi cười, chỉ chỉ giỏ đặt trên mặt đất nói: "Tự mình xem đi." Cô cùng Carmen lại đây là vì việc này, mệt Liễu Thư còn là bộ dạng khẩn trương không thôi.
"Đợi chút." Allen nâng tay ngăn lại Liễu Thư động tác, hắn tự nhiên biết bên trong là cái gì, nhìn biểu tình Carmen hắn liền có hiểu biết, nếu không được tuyệt đối sẽ không là loại mặt bình tĩnh không chút thay đổi này, nay trong giỏ khẳng định là thành phẩm, nếu là như thế thì đều là vật phẩm sắc bén, hắn cũng không dám để cho Liễu Thư chạm vào.
"Carmen cảm ơn cậu, lần này hẳn là mất của cậi không ít công phu." Mấy ngày nay hắn có chú ý tới Carmen đều rất ít đi săn bắn đâu, cho dù là đi cũng là cùng hắn săn nhiều một ít, hơn nữa còn có một bộ phận là đưa cho Gina, nhưng mà đại thúc Buck cũng có hỗ trợ làm cạm bẫy nhỏ bắt tiểu thú, trong nhà đều tạm ứng phó.
Liễu Thư kỳ thực rất ngạc nhiên, hắn rốt cuộc là làm từ trên mặt bất biến của Carmen nhìn ra Thành công hoàn thành, tuy rằng cô thực kích động, nhưng đồng thời cũng mang theo tâm tính không ôm kỳ vọng nhiều đến xem, kỹ thuật rèn của tộc nhân Dực Báo còn chế tạo trên hình dạng cơ bản, cụ thể chế tác tinh phẩm còn chưa rèn thành công.
Kỳ thực Carmen đã đưa một bộ phận sắt khí bọn họ muốn rèn tới đây, không phải chủy thủ Liễu Thư muốn, mà là thương, trường thương thép cứng.
Từ ngày trao đổi với tộc nhân Dực Báo mấy thanh sắt dài, lúc ấy Liễu Thư nhìn liền có ý tưởng, lúc đi thì biểu lộ ý nghĩ của mình, phải làm trường thương, kỳ thực cái này cũng rất đơn giản, chỉ cần rèn tạo ra đầu nhọn, mặt sau cũng cũng chỉ cần tinh luyện, cho nên thật sự không tốn bao nhiêu, vì vậy không tới hai ngày Carmen đã đưa trở lại.
Trường thương màu đen, mũi thương bén nhọn, mãnh lực đưa tới phía trước chạm vào một tiếng xuyên thủng qua một cây đại thụ mấy người ôm hết, lại dùng lực kéo ra bên ngoài một cái, trong vụn gỗ tràn lan, cây xanh lớn cũng theo đó chậm rãi sụp đổ.
Trường thương làm tốt, Carmen cũng là lần đầu tiên nhìn đến uy lực này, không khỏi cũng ngẩn ngơ, thật không ngờ thế nhưng sẽ có uy lực như thế, quả thực có thể so sánh với lợi trảo của thú nhân.
Không, trường thương là tốt hơn cả lợi trảo, không phải nói sắc bén, mà là móng vuốt là sống, thương là chết, nhưng cả hai cũng đều có khuyết điểm.

Thú nhân có móng vuốt cường hãn vô cùng, nhưng mà nếu có trường thương trong tay, cũng càng như hổ thêm cánh, nhất là thú nhân nửa thú hóa, trên thể trạng không cường ngạnh như hoàn toàn thú hóa, nhưng có vũ khí sẽ không giống.
Giờ khắc này, mắt Carmen sáng xán lạn, có một loại ý tưởng làm cho hắn cảm xúc mênh mông.
Không riêng gì Carmen dị biến, Allen và thú nhân nhìn đến cũng bắt đầu suy tư, Liễu Thư lại tia sáng kỳ dị lăn tăn lăn tăn, Allen liền níu lấy trường thương lăn qua lộn lại nhìn thật kỹ.
Thú nhân khí lực rất lớn, một móng vuốt cào đổi lại một thân cây không có vấn đề, nhưng mấu chốt là sắt này cũng chẳng qua là sắt thôi, cũng không phải thần binh lợi khí gì, cho dù khí lực lớn hơn nữa chỉ dùng hơi quá cũng sẽ hư hao.
Nhưng nhìn trường thương vẫn là bộ dạng ngăm đen phổ thông, ngẫm lại nó vừa rồi đâm xuyên một ngọn đại thụ, cô thấy hẳn là một cân nhắc một chút lần sắt này rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì.
Thẳng đến sau đó Liễu Thư cũng không thấy ra sắt này chất liệu như thế nào, lấy ánh mắt bình thường của cô nhìn tới nhìn lui, lăn qua lộn lại, cũng chính là bộ dáng đó.

Duy nhất chính là thấy nó tựa như chất liệu tốt hơn chủy thủ của mình, sau đó cô nghĩ chẳng lẽ là huyền thiết linh tinh gì đó, càng nghĩ cũng không quản nựa, chỉ cần biết rằng sắt này là thứ tốt là được, có lẽ thời kì viễn cổ nguyên thủy sắt chính là tốt hơn hậu kỳ nói cũng không chừng.
Nhìn xem cổ đại hở ra chính là các loại thần binh, chất liệu tốt chính là về sau không còn, không chừng đâu.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.