Editor: ChieuNinh_dd.
Kế tiếp chính là chuyện của từng người, nhưng đều không hẹn mà cùng chiếu cố mầm móng trong ruộng ươm, đều chờ đợi mau mau mọc ra, nhưng tộc trưởng bên kia vẫn không có để lộ ra tin tức khai khẩn, vài người vẫn là đầy lo lắng, đừng để đến lúc đó mầm đều dưỡng tốt rồi, nhưng không có đất trồng.
Thừa dịp lúc này, Liễu Thư cũng không nhàn rỗi cô đều thu hoạch khoai lang hậu viện nhà mình. Đương nhiên một mình cô không xong, hôm nay là Allen đặc biệt dành ra một ngày đến thu. Kỳ thực cô vốn muốn tìm mấy người Eva cùng nhau hỗ trợ, nhưng mà thấy dáng vẻ tích cực của Allen thì cũng thu lời muốn nói trở về, nam nữ phối hợp cũng rất không tệ, làm việc không mệt!
Khoai lang thu hồi lại cô nhìn thấy thì hơi nhíu mày nghĩ nghĩ rốt cuộc nên bảo tồn chúng thế nào, tuy rằng loại hoa màu này không dễ bị hỏng, có thể tưởng tượng muốn cất giữ cũng không dễ dàng, duy nhất chính là hầm chứa đựng, nhưng mà càng nghĩ đào hầm cũng phải có lòng, cuối cùng Liễu Thư vẫn là dời ánh mắt tới ở trong sơn động.
Sơn động âm u lạnh lẽo rất tốt, chỉ là có chút ẩm ướt, nhưng cô cũng không phải không còn cách nào khác. Trên mặt đất dựng chút tảng đá còn lót cỏ khô đệm lên phòng ẩm, vì thế cô đặc biệt cách ra một khối ở trong sơn động để làm cái này, tóm lại mà nói vẫn là rất không tệ. Chờ khoai lang đều dự trữ tốt rồi còn cầm phần để riêng lại tặng cho mỗi nhà mỗi hộ một chút. Nhưng tổng cộng cô cũng chỉ trồng một chút như vậy chia đều là không có khả năng, chỉ không biết xấu hổ ý tứ một chút, nhưng mà mọi người đều thật cao hứng cũng không thèm để ý những thứ đó.
"Tiểu Thư."
Liễu Thư đợi ở trong nhà xem dưa muối ướp thế nào, vừa nếm một ngụm chợt nghe được Allen kêu cô ở bên ngoài, cô quái thấy kỳ quái, kích động như vậy làm cái gì, sợ hắn là có chuyện gì khẩn cấp vội buông cái bình trong tay rồi ra cửa nhìn lại.
"Làm sao vậy?" Nhìn hắn mồ hôi đầy mặt và đầu cổ chạy tới cô rất đau lòng, nhanh chóng bưng nước đưa lên, còn cầm da thú vội vàng lau mồ hôi trên người cho hắn: "Anh gấp như vậy làm cái gì?"
Allen cũng không thèm để ý Liễu Thư lải nhải, cười hì hì lôi kéo tay cô, tiếp nhận cái chén một ngửa đầu, uống cạn, tùy ý lau miệng vui vẻ nói: "Tộc trưởng vừa rồi đã đồng ý khai khẩn đất hoang ở bên ngoài bộ lạc cày cấy trồng khoai."
Tin tức này tuyệt đối tốt, Liễu Thư vỗ tay ba cái quả thực không biết nói như thế nào, mầm khoai lang của cô cũng bắt đầu nẩy mầm, nếu không làm được mà nói chỉ có thể mở ở mảnh đất trong sân mà trồng, như vậy cũng sẽ trồng ít một chút. Tuy rằng chuyện cũng không nhiều lắm, nhưng tóm lại là đáng tiếc, hiện tại tộc trưởng đồng ý khai khẩn, tự nhiên là vui vô cùng.
"Thật vậy chăng, vậy, khi nào thì?" Liễu Thư vội vàng muốn cũng đều hỏi lên, chính mình cũng tốt làm chuẩn bị nữa.
"Ngay tại hai ngày này." Đối với khai khẩn đất đai kỳ thực Allen cũng không để bụng thế nào, nhưng bạn lữ nhà mình vui mừng như vậy thì dù thế nào hắn cũng muốn biểu hiện. Hơn nữa khoai lang thật là vật tốt, mọi người đều rất coi trọng, đoạn thời gian trước thấy Liễu Thư trồng được hắn cũng không coi là chuyện gì. Hiện tại xem nó được xếp trong sơn động mới biết được đây là bao nhiêu trọng đại.
"Chúng ta nên khai khẩn ở đâu." Ở ngoài bộ lạc, Liễu Thư suy nghĩ tới mảnh đất tốt kia.
"Cái này, anh cảm thấy ý tứ tộc trưởng hẳn là mở rộng bộ lạc ra bên ngoài." Nghĩ nghĩ Allen nói.
"Mở rộng ra bên ngoài?" Nháy mắt mấy cái Liễu Thư đã có chút hiểu, địa điểm bộ lạc ở cũng giống như cái chậu, mà nơi bọn họ cư trú chính là ở một chỗ bên rìa cái chậu, mà nơi này lại vừa vặn có cái hàng rào thiên nhiên thú nhân đang cư trú ——vách núi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Nếu muốn mở rộng ra bên ngoài mà nói, Liễu Thư cảm thấy ý tưởng tộc trưởng hẳn là đều nhét cái lòng chảo vào trong bộ lạc. Nói cách khác cũng bao gồm phiến đất mọi người khai khẩn đi vào, làm như vậy cô thấy rất tốt, như vậy thì toàn bộ khối lòng chảo (thung lũng) quy nạp lại, chân chính là nơi cư ngụ độc lập, quản lý khu ruộng nương cũng sẽ càng thêm thuận tiện. Lúc này cô không khỏi bội phục ánh mắt tộc trưởng.
"Ừ, chính là mở rộng bộ lạc." Lời Allen nói chứng thật ý tưởng của cô, cô sáng mắt lên nhìn hắn, quyết định đêm nay thêm đồ ăn.
Trước không nói đêm nay thêm hay không thêm đồ ăn lúc này, dù sao vào lúc ban đêm hai sự kiện bộ lạc khuếch đại và khai khẩn thổ địa đã truyền khắp toàn bộ bộ lạc, mọi người hoặc vui hoặc buồn. Vui tự nhiên là bộ lạc khuếch đại, huyết dịch trong khung thú nhân đều không an phận, bộ lạc cường đại làm cho bọn họ tự hào. Buồn là, bộ lạc lớn, phòng thủ cũng sẽ có điều sơ sẩy, nhưng mọi người đều rất tôn kính quyết định tộc trưởng đã hạ, lại bị khuyên giải hai câu, cũng buông những rối rắm này xuống, vui vui vẻ vẻ làm chuẩn bị cho việc này. Trong lúc nhất thời, có thể nói mọi người hăm hở, mỗi người khí thế ngất trời.
Liễu Thư cũng lo lắng qua cho phòng ngự bộ lạc, nhưng mà sau khi nhìn xem vị trí tổng thể nơi này lại yên tâm. Nơi này có thể nói là công trường quân sự thiên nhiên, dễ thủ khó công, mặt sau bộ lạc có vách núi chắn, ba mặt còn lại trong đó hai mặt trái phải bởi vì lúc trước thời điểm mở khối vách núi này cho thú nhân cư trú để lại rất nhiều đá vụn, đều chồng chất hai bên đây. Chỉ cần hơi gia công tự phòng hộ đến không là vấn đề. Duy nhất chính là ngay trước mặt, chỉ cần thủ hộ tốt, thì một người cũng đã đủ giữ cửa quan ải, lúc ấy chỉ ở trong này chiếm cứ một cước thật sự quá lãng phí tài nguyên, may mắn thông suốt.
Đã nói làm, như vậy thì làm ngay, đầu tiên chính là tìm kiếm đất đai thích hợp, Liễu Thư âm thầm cảm thấy để lại một cong đường thông tới bên ngoài, hai bên khác thì làm thành ruộng đất bộ lạc là được. Sau khi tộc trưởng nghe xong gật gật đầu thấy rất tốt, cứ như vậy bức tranh tách làm con đường ra.
Khai khẩn đất đai lại là một chuyện, muốn mở bao nhiêu mỗi nhà mỗi hộ lại là bao nhiêu. Liễu Thư còn chưa đề ra ý nghĩ của mình, trước tiên Vu y đã nói rõ ràng, nhà mình khai khẩn trước không cần làm bao nhiêu, bởi vì thú nhân cần ra ngoài săn bắn còn phải cho hộ vệ bộ lạc, cho nên đất đai nơi này gần như cần nhóm giống cái toàn quyền chăm sóc, cho nên trước chỉ khai khẩn một khối như vậy. Về sau thích ứng nếu như ngại ít sẽ chuẩn bị thêm, dù sao nơi này hoang vắng cái gì cũng thiếu chỉ là đất không thiếu, không thể khai ở đằng kia một khối đây một khối. Cho nên nói phân phối như vậy cũng không thể tốt hơn, mọi người nhất trí đồng ý.
Cách nói của Vu y và ý tưởng của Liễu Thư cũng không kém, cô tự giễu vỗ vỗ đầu, trong khoảng thời gian này, trong lòng cô cũng có chút thay đổi, hoặc có lẽ là vì nhận tri thức vượt mức thì chỉ có điểm tự cho là đúng, mọi chuyện đều muốn nói hai câu. Có lẽ những người khác không thèm để ý cũng không không nghĩ ra, nhưng cô cũng nên tỉnh táo, nghĩ xong về phía Allen cười cười nói: "Đi thôi, chúng ta mở nhà mình đi."
Mở đất nông thôn dùng công cụ chỉ có thể dùng tảng đá mài, nhìn Allen cố gắng giúp mình mài mò cái cuốc thì cô cảm thán, kim loại gì đó cũng cần phải có, nông nghiệp dùng công cụ ắt không thể thiếu đâu.
May mà hiện tại cũng chỉ là thử dùng cũng mở không nhiều lắm, Liễu Thư tính trước hết làm nửa mẫu, cô chọn một khối xem cấu tạo và tính chất của đất đai thực sự phì nhiêu, về sau cây nông nghiệp sinh trưởng nhất định rất tốt. Nhưng mà nơi này đều không tệ, mọi người cũng không chọn, chỉ đều trước chọn gần nhà trong bộ lạc, đều lười chạy đi xa.
Thời điểm chọn lựa Eva Kathy Alice không có gì bất ngờ xảy ra đều cùng liền nhau với nhà cô, như vậy cũng tốt không có việc gì cũng có thể săn sóc nhiều một chút. Mọi người đều gần như chiếu theo cách làm của Liễu Thư, trước mở chừng nửa mẫu đất, dù sao khoai lang thành thục nhanh một quý sau không đủ còn có thể lại trồng, đến lúc đó lại mở thêm là được.
Tảng đá làm thành cái cuốc hiển nhiên là không dễ dùng, nhưng mọi người không có lựa chọn nào khác, cũng may mắn chỉ nửa mẫu cho dù làm chậm quá cũng không quan hệ. Hơn nữa trong nhà có đại thú nhân khí lực thì càng thoải mái, nhưng mà cho dù như thế sau một hôm trên tay Liễu Thư vẫn bị ma xát phồng rộp lên, khác giống cái thì càng không cần phải nói, cũng vậy mà thôi.
"Có đau hay không?" Allen cừa hỏi, bản thân thì đau lòng không thôi, cầm tay Liễu Thư thật cẩn thận hướng về phía vết phồng rộp trong lòng tay cô thổi khí, hy vọng như vậy cô có thể thoải mái chút. Được đối đãi như vậy, Liễu Thư cảm động vừa buồn cười, sờ sờ đầu thú nhân an ủi một phen.
"Không có việc gì, đợi em tìm cây kim đâm vết phồng, lại làm việc vài ngày thì nó sẽ thành vết chai, đến lúc đó sẽ không sao rồi." Âm thầm mắng mình thật đúng là càng ngày càng yếu ớt, trước kia cũng không phải chưa làm qua việc nhà nông, ngược lại hiện tại càng sống càng đi lùi, chỉ làm chút như vậy thì bị phồng tay.
"Không được." Allen không đáp ứng, nhíu mày nói: "Em không cần làm, anh đến là tốt rồi, em nghỉ ngơi."
Liễu Thư dở khóc dở cười: "Anh nói ngốc cái gì đâu, hiện tại nghỉ ngơi về sau cũng phải làm, không thể để một mình anh làm." Cô cũng không đồng ý cứ bị nuôi dưỡng như vậy, không nói cái khác chính là trong lòng cũng không qua được, cô cũng không phải hoa yếu ớt, phải che chở.
"Lấy bạn lữ trở về là phải thương." Allen thực cố chấp, ở trong mắt hắn cưới bạn lữ thì phải yêu thương sủng ái, tự nhiên là không nở để cô làm những việc này, hơn nữa còn vì thế mà bị thương chính mình.
Biết hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, Liễu Thư cười cười nói: "Anh đã rất thương em rồi, trong cuộc sống không khó thì em có thể ứng phó được, lại nói không phải cũng cần anh hỗ trợ sao." Nhớ ngày trước thời điểm ở nông thôn đàn ông đều ra ngoài làm việc công, phần lớn ở lại đều là mẹ mang theo con nhỏ ở nhà làm ruộng. Ngay cả một phụ nữ còn trồng vài mẫu ruộng đất không nói, trong nhà gà vịt và gia cầm cũng không ít, mỗi mùa còn phải nuôi tằm, cộng thêm trong nhà có một hai đứa nhỏ đầu gấu, quả thực một năm bận đến đầu không ngừng nghỉ, lúc này cô mới nửa mẫu tính là cái gì.
Cuối cùng Allen vẫn bị thuyết phục, nhưng vẫn không phục đâu, trong lòng âm thầm nói về sau mình học được cày cấy thì đều bao hết việc trong ruộng, tận lực làm cho giống cái nhà mình thật tốt, đừng mệt. Ngay cả không biết rõ ý tưởng trong lòng hắn, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết một hai, nhất thời trong lòng nổi lên ấm áp.
Lựa chọn cây gai đâm lên bọt nước trên tay, cũng không thương còn chảy nước, Liễu Thư tùy tiện ăn vài miếng thảo dược giảm đau đắp lên, qua một đêm là tốt được bảy tám phần. Sau đó cô tiếp tục khiêng cái cuốc đi trong ruộng, phải làm tốt nửa mẫu nhà mình, xới đất cong còn phải đắp bờ ruộng nữa, ruộng đất mấy nhà các cô đều liền cùng một chỗ cũng phải có sự phân chia không phải sao. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Hôm nay Allen phải săn bắn cho nên đã đi sớm, đi sớm về sớm chỉ hy vọng nhanh chút trở về giúp nàng dâu cùng nhau cử lý ruộng đất.
"Buổi sáng tốt lành." Tâm tình không tệ, Liễu Thư nhìn thấy mọi người thì lên tiếng chào hỏi, mới đến trong đất thì trông thấy Eva sớm đến đây, còn dẫn theo Lỗ Cách. Hiện tại tiểu tử kia cũng dần dần lớn, có thể chạy có thể nhảy cũng không khó trông, hiện tại toàn bộ là hình thái một con tiểu manh hổ đang manh chơi đùa dưới gốc cây. Khi nhìn thấy Liễu Thư đi tới còn nhìn sang cô lâu một hồi, thấy là thím ngày thường thường hay cho mình ăn ngon thì lập tức vung chân chạy tới.
Eva buồn cười: "Một khi thấy cậu thì có sức ngay, cũng chỉ nhớ cậu."
Một phen ôm lấy tiểu tử kia, lấy ra cái bánh khoai lang nướng từ trong giỏ tùy thân mang theo tiếp theo nhét vào trong miệng hắn một khối, Liễu Thư cũng cười mắng: "Mình thấy, nhớ mình là một chuyện, nhớ thức ăn trong tay mình mới là thật." Vì sợ khát, cô mang theo bình nước, cũng thuận tay cầm hai khối bánh tối hôm qua ăn thừa mang theo, không chừng đói bụng còn có thể lót bụng đâu.
"Ai nha cậu mang nước, mình cũng chưa chuẩn bị." Lần đầu tiên làm việc dưới ruộng, ai cũng không có kinh nghiệm.
"Buổi chiều cơm nước xong thì nhớ rõ mang theo, tránh cho khát còn không có chỗ uống nước, đây là kinh nghiệm, hôm nay mình mang nhiều nước đủ cho các cậu." Thời điểm đến đây vì phòng ngừa mấy người các cô không mang nước, cho nên thật đúng mang theo mấy bình.
Đợi cho người lục tục đến đầy đủ, quả nhiên Alice Kathy đều mang theo cái cuốc đến thì xong việc, làm việc nửa chừng miếu máo kêu la khát, nhưng lại lười trở về lấy nước. Vì thế đều tới Liễu Thư cọ một ngụm lại một ngụm, vốn chính là chuẩn bị cho họ, liếc mắt một cái sau đó cô cũng kệ họ.
Thời điểm mặt trời dần dần lên cao, mọi người cũng lục tục kết thúc công việc trở về, lúc này nên nấu cơm. Hôm nay có không ít người đều tới đây xem các cô xử lý ruộng đât thế nào, cũng chưa kinh nghiệm, cũng từ Liễu Thư mà biết những thứ này. Ngay cả tộc trưởng cũng tới xem xét một chút, sau đó còn như có chút suy nghĩ gật gật đầu đi trở về.
Liễu Thư tự nhiên vui lòng hướng dẫn, mỗi khi có người tới thì cô giảng giải những gì mình biết, có nghe hay không, không hiểu lại nói lại, nói biết làm thế nào là tốt rồi.