Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 32:




CHƯƠNG 32

Cấm Tửu Lệnh.


Tên nền giấy Tuyên Thành tuyết bạch đề ba chữ cái màu đen to đùng dán khắp Tiên Phủ, riêng Huyền Thanh và Thiên Tứ đặc biệt được dán ngay sau gáy.
Sau khi dán hết “Cấm tửu lệnh” khắp Tiên Phủ, Huyền Khải lấy thân phận là một chủ nhân chân chính, đầu ngẩng cao chân bắt chéo, chễnh chệ ngồi trên ghế nâng chung trà lên hảo hảo thưởng thức thành quả lao động của mình, đắc ý nhìn một rồng một tiên ngồi đối diện.
Vị Tiên Nhân kia quyết không chịu tầm ảnh hưởng của “Cấm tửu lệnh“, nhàn nhã uống trà, một bên ngồi uống trà một bên giả vờ như không cẩn thận đoạt lấy khối điểm tâm trong tay Huyền Khải đặt vào đĩa ngọc của Thiên Tứ, cái đầu nhỏ xíu nhô lên khỏi đĩa, dựa vài chén trà một hơi ngồi gặm hết khối điểm tâm, Huyền Khải giận dữ nhìn nó vui vẻ ăn khối điểm tâm vốn dĩ thuộc về hắn.
“Hừ! Hừ! Hừ!” Huyền Khải nghiến răng nghiến lợi rủa thầm trong miệng, liền nhanh tay đoạt lấy khối điểm tâm cuối cùng còn trong đĩa, Huyền Thanh làm sao có thể để hắn được như ý? Ngay lập tức, phất trần vung lên cản tay hắn lại, Thiên Tứ bỗng nhiên lao tới, há mồm đớp lấy khối điểm tâm, sau đó bay trở về bả vai của Huyền Thanh, trảo tử bấu chặt lấy khối điểm tâm mà to mồm nhai ngấu nghiến, do ăn quá nhanh cho nên mắc nghẹn, nó ngửa cổ cầu cứu, may mà Huyền Thanh châm trà cho nó kịp lúc, nó vội vội vàng vàng uống một hơi, đem nửa khối điểm tâm còn lại đút vào miệng Huyền Thanh.
Nhìn cái kiểu một Rồng một Tiên khanh khanh ta ta vô cùng thân mật kia, Huyền Khải liền nổi trận lôi đình, một tay vén áo, một chân đạp lên thạch bàn, sát khí hung hung, hỏi: “Các ngươi ăn của ta! Uống của ta! Dùng đồ của ta! Ở nhà của ta! Ngay cả lông mày ta cũng chưa từng chau lại! Bất quá chỉ cấm uống rượu có vài ngày thôi mà! Các ngươi liền bày ra vẻ mặt này cho ta xem, còn gì là đạo lý nữa aaa? Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này aaaa?”
“Sư đệ, đừng quá kích động, có chuyện gì thì cũng từ từ mà nói, phải giữ thể diện cho mình chứ, vạn nhất bị tiểu Tuyết của ngươi nhìn thấy, ngươi nhất định sẽ tiêu đời a~~” Huyền Thanh chậc! Chậc! vài tiếng, bày ra dáng vẻ của một “Hảo” sư huynh cả-đời-chỉ-lo-nghĩ thay cho Huyền Khải.
“Hừ!” Huyền Khải nghe xong liền khép chân lại, cầm lấy chén trà định uống một hớp hạ hỏa, để tránh chuyện bị Huyền Thanh làm cho tức chết, không ngờ Huyền Thanh lại quang minh chính đại đoạt lấy chén trà trong tay hắn, đổ đi không chừa lại một giọt.
“Ai~~Chén trà ngon thế này…Thật là đáng tiếc!” Huyền Thanh thở dài trả chén trà lại cho đệ đệ của mình.
Nếu đã nhịn không được rồi thì thôi, không nên nhịn hắn nữa!! Huyền Khải gân xanh bạo phát hai bên Thái Dương, từ tốn nói: “Sư huynh, đã lâu rồi chúng ta không có dịp hảo hảo giao lưu cảm tình sư huynh đệ nha!”
“Ai nha~~Sư đệ a~~Sư đệ, ngươi không nói thì ta cũng quên mất!! Đi!” Huyền Thanh như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu đứng lên, thân mật quàng vai Huyền Khải, “Hôm nay chúng ta liền hảo hảo giao lưu cảm tình sư huynh đệ, ha hả, lại đây! Lại đây! Sư huynh nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.”
Hắn đem Thiên Tứ ném cho Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cùng lão Hòe già.
Thiên Tứ lại bay phía sau lưng Huyền Thanh, trảo tử bé xíu bấu lên cánh tay hắn, Huyền Thanh ôn tồn khuyên nhủ: “Thiên Tứ, mau đứng sang một bên chơi đi! Đây là chuyện riêng của sư huynh đệ bọn ta, ngươi xen vào nhất định sẽ bị thương a.”
Lão Hòe già dùng nhành cây kéo Thiên Tứ về, tiểu gia hỏa này căn bản không biết chuyện giao lưu cảm tình sư huynh đệ ở đây là: Cứ cách một trăm năm, Huyền Thanh và Huyền Khải lại cùng nhau Đấu Pháp một lần, trước kia Huyền Thanh chỉ là một Tán Tiên, tu vi không bằng Huyền Khải, mỗi lần Đấu Pháp đều bị Huyền Khải đánh thua không còn mảnh giáp, thỉnh thoảng cũng bất phân thắng bại nhưng đó là do Huyền Khải nhường hắn, từ đầu tới cuối đều bị Huyền Khải thi triển Lôi Pháp đánh cháy đen thui, bộ dạng lết về nhà so với tên khuất cái còn thê thảm hơn, từ đó, hắn chính thức trở thành “Hắc Y Đạo Sĩ” .
Bây giờ Huyền Thanh Độ Kiếp thành công, vừa mới thăng đến cảnh giới Thiên Tiên, mặc dù cả hai cùng cảnh giới, nhưng vẫn y nguyên chia làm chín cấp độ, cấp độ của Huyền Thanh lúc này cao hơn so với Huyền Khải, suốt một ngàn năm trời bị Huyền Khải cho nuốt trái đắng, Huyền Thanh há có thể dễ dàng buông tha cho hắn sao?! Nhất định phải đem hết sổ nợ ra tính toán một lượt.
Huyền Khải thập phần hiểu rõ thái độ làm người của sư huynh mình, lúc này lại bị Huyền Thanh gắt gao ôm chặt bả vai, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, đang lúc nguy cấp nhất hắn chỉ mong lão Thiên Gia mau mau phái cứu tinh xuống giúp hắn thoát khỏi ma trảo của Huyền Thanh, bằng không hôm nay hắn không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, không còn nửa cái mạng thì cũng chỉ còn một lớp da.
Cứu tinh. . . Mau cứu mạng aaa!
A?
Ngay lập tức Thiên Tứ bay đến cắn ống tay áo của Huyền Thanh, thời cơ đã tới, một đạo quang chợt lóe trong đầu Huyền Khải, vị cứu tinh kia chẳng phải đang đứng ngay trước mắt ta sao?!!
Sống hay chết gì cũng liều một phen.
Huyền Khải thuận thế thoát khỏi tay hắn.
Phịch ——
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc sợ tới mức phun ngụm trà vừa lén uống được ra.
Phụt ——
Lão Hòe già sợ tới mức nhổ bứng cả rễ lên lập tức ngã xuống đất mà run rẩy.
Phựt ——
Huyền Thanh đau đến mức hớp một hơi lãnh khí.
“Huyền Khải ——” Tuyết Linh Hầu sau khi lén lút chuồn ra khỏi Đào Hoa Viên chạy đến Tiên Phủ chơi, hình ảnh đập vào mắt nó là: Huyền Khải nhu thuận nằm trong lòng Huyền Thanh, hình ảnh một đại nam nhân sà vào lòng của một đại nam nhân khác nó không biết cảm xúc lúc này của mình là hiếu kỳ, hay là tức giận, bây giờ nó rất muốn xách cái tên Thiên Tiên ngu ngốc kia trộn chung với đống cặn bã của Tiên Cầm Tiên Thú rồi đem đi bón phân.
“Ha hả, chuyện này không liên quan đến ta, sư đệ, ngươi phải bảo trọng nha~~Ta có việc gấp cần phải đi trước.” Huyền Thanh một phen đẩy Huyền Khải đang hóa đá ra, ném hắn về phía Tuyết Linh Hầu đang nổi cơn thịnh nộ, sau đó dẫn theo Thiên Tứ hóa thành đạo quang thong thả rời đi.
Nhìn cái cảnh Huyền Khải cuống quít ôm lấy Tuyết Linh Hầu mà cầu xin tha thứ: “Tiểu Tuyết, ô ô. . . Ngươi hãy đánh ta đi, mắng ta đi! Ta sau này không dám tái phạm nữa!”
Đột nhiên, từ nơi Huyền Thanh biến mất vang lên một thanh âm vang dội: “Hắc! Hắc! Người kia là ai vậy? Sao ta không biết nhỉ?! Tuyết Linh Hầu, ngươi cứ việc đánh hắn, cứ việc mắng hắn, ta tuyệt đối không quản chuyện nhà của các ngươi đâu!”
Huyền Thanh đi rồi nhưng cũng không quên bỏ đá xuống giếng, châm dầu vào lửa, xem như ngươi lợi hại đi! Ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết đối tượng tình kiếp của ngươi là ai! Để xem ngươi sau này còn dám trộm hết rượu của ta hay không! Huyền Khải âm hiểm cười trong bụng, khi nãy vật lộn với Huyền Thanh hắn vô tình phát hiện một bí mật mà có chết Huyền Thanh cũng quyết chôn xuống mồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.