Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 87: Giải thi đấu Huyền Linh




Bỗng nhiên, Trần Ngư hét lên một tiếng thảm thiết, Lâu Minh nháy mắt nhảy lên, nhưmột trận gió chạy lên lầu hai. Khí thế sắc bén đến nỗi một bộ đội đặc chủng như Hà Thất cũng không dám đoạt vị trí của Tam thiếu nhà mình vọt vào phòng sách đầu tiên.
“Thi Thi!” Lâu Minh hoảng hốt đẩy cửa phòng.
Trần Ngư quay đầu lại, tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’ nhìn Lâu Minh.
“đã xảy ra chuyện gì?” Thoạt nhìn, hình như là … không có gì nguy hiểm.
“Em … Điểm tích lũy của em không đủ.” Trần Ngư nước mắt đầm đìa nhìn điện thoại di động của mình, trên đó hiện lên số 98 làm Trần Ngư đau lòng không thở nổi.
“Điểm tích lũy cái gì?” Lâu Minh kinh ngạc nói.
“Điểm tích lũy trên trang web huyền học á, hôm giao thừa, trang web huyền học đưa ra nhiệm vụ, chỉ cần ‘làm sạch’ 100 con ác ma tích lũy được 100 điểm là em có thể thăng cấp lên hạng A. Nhưng mà vừa rồi em mới tra … em tra …” Trần Ngư vô cùng đau lòng “Chỉ còn thiếu có 2 điểm, 2 điểm mà thôi.”
Lâu Minh dở khóc dở cười “Còn thiếu có 2 điểm thì em đi ‘làm sạch’ thêm 2 ác ma nữa là được mà.”
“Nhưng mà hoạt động này đã kết thúc rồi, kết thúc rồi a!” Lúc nãy ông Ngô nhắc côviệc kiếm tiền, Trần Ngư còn nói bây giờ cô đã lên cấp độ A, kiếm tiền còn nhiều hơn trước rất nhiều. Ai biết được lấy điện thoại di động ra tra để xin cấp duyệt lại phát hiệncòn thiếu 2 điểm. Như một tiếng sét giữa trời quang, đánh cho cô kêu lên thảm thiết.
“Vậy … vậy thì em thăng cấp từ từ cũng được mà.” Lâu Minh cũng không biết phải an ủi như thế nào.”
“rõ ràng là em đã thăng cấp, rõ ràng đã thăng cấp rồi mà …” Trần Ngư càng nghĩ càng tuyệt vọng, giống như người biết mình trúng sổ xố một trăm triệu nhưng lại phát hiệnmình đã làm mất vé số.
“Có chuyện gì vậy?” Mao đại sư đi đến phòng sách, nhìn thấy bộ dạng thương tâm muốn chết của Trần Ngư thì vô cùng tò mò.
Trần Ngư còn đang chìm trong cảm xúc đau thương, không còn hơi sức đâu để nói với Mao đại sư. Lâu Minh đành phải dở khóc dở cười nói thay “Tài khoản trong mạng huyền học của cô ấy không được thăng lên cấp A nên cô ấy đang khó chịu.”
“Hả? Tài khoản của Trần tiểu hữu còn chưa được lên cấp A sao?” Mao đại sư kinh ngạc.
Trần Ngư nghe thế lại càng khó chịu, tức giận đến mức giậm chân bình bịch.
“Mao đại sư, ông đừng kích thích cô ấy.” Lâu Minh nhỏ giọng nói với Mao đại sư, nhưng nói xong chính bản thân anh lại không nhịn được mà cười khẽ.
“Tôi không có ý này, tôi muốn nói là tu vi của Trần tiểu hữu hoàn toàn có thể trực tiếp xin thăng lên cấp A, căn bản là không cần phải lên theo từng bước.”
Trần Ngư ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nhìn Mao đại sư.
“Có thể xin trực tiếp sao?” Lâu Minh cũng giật mình.
“Đương nhiên, dù sao thì thực lực của Trần tiểu hữu cũng đạt mà, chỉ cần có người đề cử … Để tôi đề cử.” Mao đại sư vừa nói vừa dứt khoát lấy điện thoại di động ra “Tài khoản của Trần tiểu hữu là gì, bây giờ tôi đề cử cho cô. Rất nhanh thôi, ngày mai là côcó thể thăng lên cấp A rồi.”
“Loảng xoảng!” Mao đại sư đoán là Trần Ngư sẽ vô cùng cao hứng nhưng cũng khôngthể nghĩ cô cao hứng đến mức lấy đầu nện xuống bàn a.
“A …” Lâu Minh không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
==
Nửa tháng sau, mặt mũi Trần Ngư xanh xao từ trong phòng thi đi ra, cô thề là từ nhỏđến giờ chưa bao giờ thấy giám thị nào coi nghiêm như vậy. Móa, cả phòng thi có mộtmình cô, toàn bộ thời gian giám thị coi thi đều nhìn cô chằm chằm.
“Thi Thi, cậu thi thế nào?” Mấy người Hàn Du, Phương Phỉ Phỉ, Trương Mộc Oản đãchờ từ bên ngoài từ sớm.
“Tớ không biết nữa.” Trần Ngư hết sức lực, lắc đầu nói.
“không phải là cậu đã chăm chỉ ôn luyện từ nửa tháng trước à?” Phương Phỉ Phỉ hỏi.
“Tớ quá hồi hộp, cả cái phòng thi có mỗi mình tớ, giám thị thì cứ kè kè ngồi bên cạnh tớ.” nói đến đây, Trần Ngư nhịn không được mà bi thương “Lẽ nào môn toán cao cấp này cả trường chỉ có tớ rớt môn thôi sao?”
“Ừ!” Ba người thống nhất gật đầu.
“không phải chứ!” Trần Ngư kinh hãi.
“Có thể đậu đại học Đế Đô thì người nào mà chả là học bá, có ai mà ngay học kì đầu tiên đã thi rớt môn chứ.” Trương Mộc Oản nói “Từ một góc độ nào đó mà nói thì cậuđã là người nổi tiếng rồi đó.”
“…” Mặt Trần Ngư đã xanh nay còn xanh hơn, OMG, chỉ có mình cô rớt môn mà khôngthể tha cho cô được sao? Vì một mình cô mà phải tổ chức cả một kì thi lại, tốn kém bao nhiêu tiền chứ!
“Thi xong rồi thì bỏ qua đi, chúng ta đi ăn cơm nào.” Phương Phỉ Phỉ vỗ vỗ vai Trần Ngư nói “Trước cổng trường mới mở một quán, nghe nói đồ ăn rất ngon đó.”
Trog chớp mắt, Trần Ngư tỉnh lại, đi theo ba bạn học ra khỏi trường, nhưng vừa mới đến cổng đã nghe có người gọi cô.
“Thi Thi!” Từ xa, Lục Ninh đã nhìn thấy nhóm người Trần Ngư.
“Lục Ninh?” Trần Ngư nhìn chàng thanh niên tuấn tú đang đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay, cười đi tới “Sao anh lại đến đây?”
“anh có chút việc muốn tìm em.” Từ lần trước khi Lục Ninh đưa chuông chiêu hồn cho Trần Ngư, Trần Ngư đối xử thân thiết với Lục Ninh hơn nhiều, hai người thỉnh thoảngsẽ liên lạc trên mạng, sau đó Trần Ngư còn nói Lục Ninh gọi tên thân mật của cô. Lục Ninh nhìn về phía sau Trần Ngư “Em với các bạn đi ăn cơm à?”
“không phải, không phải, chỉ có ba bọn em đi ăn thôi, Thi Thi không đi cùng chúng em đâu.” Hàn Du không đợi Trần Ngư liền mở miệng nói trước.
“Lục Ninh? anh tên là Lục Ninh?” Phương Phỉ Phỉ nhìn chàng trai có khí chất tươi mát, hào hoa phong nhã thì nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi.
“Chào các em, anh tên là Lục Ninh.” Lục Ninh rất tự nhiên phóng khoáng giới thiệu tên mình.
“Chào anh, chào anh …” Vẻ mặt Phương Phỉ Phỉ nhiều chuyện “anh là … bạn trai của Thi Thi nhà chúng em sao?”
Lục Ninh sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Các cậu nói bậy cái gì đấy, không phải đâu.” Trần Ngư nóng nảy khẽ đẩy Phương Phỉđang kêu oai oái.
“Mặt anh ấy đỏ rần rồi kìa, còn nói không phải cái gì.” Hiển nhiên là ba cô bạn khôngtin.
“Các cậu có thôi đi không!” Trần Ngư chống nạnh, giả bộ tức giận.
“Ai da, được rồi, được rồi, chúng tớ đi ăn trước đây.” Trương Mộc Oản khoác tay hai bạn, kéo dài giọng “Chúng ta không nên quấy rối thế giới hai người các cậu.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng ta mau đi thôi.” nói xong, ba cô cười cười nhốn nháo rờiđi.
Trần Ngư tức giận hừ một tiếng, lúc quay đầu lại, mặt Lục Ninh đã đỏ như tôm luộc, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ vô cùng xấu hổ (nhưng trong mắt Tây Thi của chúng ta đó là ánh mắt lúng túng).
“anh đừng để trong lòng nha, mấy bạn em đùa đó.” Trần Ngư vội giải thích.
“không … không sao đâu.” một tia mất mát nhỏ ánh lên trong mắt người thanh niên.
“anh nói có việc tìm em sao?” Trần Ngư lại hỏi.
“Ừ.” Lục Ninh điều chỉnh cảm xúc “anh đến hỏi em có định tham gia giải thi đấu Huyền Linh năm nay không?”
“Giải thi đấu Huyền Linh? Đó là cái gì?” Trần Ngư ngạc nhiên hỏi.
“Em không biết sao?” Lúc này đến phiên Lục Ninh kinh ngạc, ai là người trong giới huyền học thì đều biết giải thi đấu Huyền Linh này mà.
Sau khi được Lục Ninh phổ cập kiến thức, cuối cùng Trần Ngư cũng đã hiểu về giải thi đấu Huyền Linh. Cái gọi là giải thi đấu Huyền Linh, thực ra là trận tranh tài về huyền học cho các thanh thiếu niên Thiên Sư do giới huyền học tổ chức, tất cả Thiên Sư dưới ba mươi tuổi đều có tư cách tham dự.
Nhưng giải thi đấu Huyền Linh khác với các giải thi đấu thông thường, đó là một giải thi đấu về huyền học có truyền thống từ xưa đã được mấy trăm năm nay. Quan trọng hơn cả là địa điểm tổ chức chính là ở dãy núi Kỳ Liên Ngũ Linh hội tụ. Cho dù ngày nay huyền học đã xuống dốc, kết giới đã gần như thất truyền, nhưng nơi này vẫn luôn được bao trùm trong kết giới.
Kết giới Ngũ Linh hội tụ mười năm sẽ mở một lần, nên giải thi đấu Huyền Linh cũng mười năm tổ chức một lần.
“Tất cả mọi người đều tham gia, có phải bên trong có vật gì tốt hay không?” Trần Ngư hỏi.
“Có chứ, mỗi lần kết giới mở ra, trong đó sẽ xuất hiện một pháp khí có phẩm cấp cực cao, nhưng mà rất khó để có được nó.” Lục Ninh nói “Lần trước là cây kiếm gỗ đào ngàn năm, chính là kiếm trong tay Lương Vũ, là thanh kiếm mà ba mươi năm trước bác Lương đã giành được khi tham gia giải Huyền Linh.” (Ủa mình nhớ thanh kiếm gỗ đào này tác giả nói là Lương Vũ mua được ở tiệm đồ cổ mà ta)
Trần Ngư tính toán trong lòng “Giải thi đầu Huyền Linh khi nào bắt đầu?”
“Ngày sáu tháng sau.” Lục Ninh đáp.
Mười năm mới tổ chức một lần, vậy thì không thể nào bỏ qua được, với lại pháp khí cực phẩm có thể bán mấy triệu, thậm chí mấy trăm triệu luôn, vậy là kiếm tiền còn nhanh hơn đi làm nhiệm vụ.
“Lục Ninh, cám ơn anh cho em biết việc này. Em hứa với anh, nếu em giành được pháp khí bán được tiền sẽ chia cho anh một phần.” Vì cám ơn Lục Ninh cung cấp ‘tin tức’ mà hiếm khi Trần Ngư rộng rãi một phen.
“không cần … không cần khách sáo.” Lục Ninh xấu hổ giật giật khóe miệng.
Cách đó không xa, Hà Thất lái xe đón Trần Ngư về, yên lặng chụp một tấm hình rồi gửi cho Tam thiếu nhà mình cùng hàng chữ “Bạn cùng phòng của tiểu thư Trần Ngư đều nghĩ lầm đây là bạn trai của tiểu thư Trần Ngư.”
==
“Rắc rắc!” đang cùng Mao đại sư và bộ trưởng Lâu ăn cơm, Lâu Minh ‘không cẩn thận’ bẻ gãy đũa trong tay.
“Con sao thế?” Bộ trưởng Lâu ngạc nhiên hỏi.
“không có gì ạ.” Lâu Minh đặt điện thoại di động xuống, đổi đôi đũa khác, tiếp tục ăn cơm.
Tác giả có lời muốn nói:
đã lâu không gặp nhóm chat “Bảy trợ lý”
Hà Thất: Thế nào, Tam thiếu phản ứng ra sao?
Hà Thất: Tiểu Bằng, đừng có giả chết.
Trình Bằng đang trong ca trực, bất đắc dĩ đáp lại: Bẻ gãy đũa rồi! (cuối cùng Trình Bằng cũng bị kéo vào nhóm ‘ông Tám’ rồi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.