Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 130: Chiếc đinh




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Sau khi Lưu Lị và Lộc Nguyệt rời khỏi, Thẩm Nguyên Gia liền gọi video cho Nhậm Lộ Lộ ở bên kia.


Bây giờ ở Trung Quốc đang là giờ làm việc, đêm qua Nhậm Lộ Lộ nói với cô ngày hôm qua Giang Bạn đã tìm được nhược điểm của Tham Lang, phòng tuyến tâm lý của hắn ta đang dần tan rã.


Đây quả thật là tin tốt, một khi hắn ta mở miệng thì có thể moi được rất nhiều manh mối.


Thẩm Nguyên Gia hoàn toàn có lý do tin tưởng Tham Lang là tên chó săn của người đứng đằng sau, có thể không nắm rõ toàn bộ nhưng chắc chắn sẽ biết một số chuyện mà Lư Long không biết, dù sao thì Lư Long cũng chỉ là một tên giết người thuê mà thôi.


Về phần tại sao đối phương lại chọn Lư Long thì cô không rõ.


Nhậm Lộ Lộ trong giờ làm không tập trung, bụng lại đang trống rỗng, đưa mắt nhìn sang bên kia cười hề hề nói: "Hôm qua tôi nhìn thấy cô biểu diễn, trên Weibo người ta cũng khen cô quá trời."


Cô chỉ là một người bình thường mà ngày ngày lại có thể ở cạnh một người nổi tiếng giống như đại minh tinh, khỏi phải nói trong lòng vui như thế nào.


"Tôi có một cô cháu gái từ nhỏ đã muốn trở thành người mẫu, dạo gần đây cứ ôm cứng ngắc cái ti vi xem mấy show thời trang, con bé cũng khen cô không dứt miệng."


Tuy rằng Nhậm Lộ Lộ cảm thấy một đứa trẻ thì có thể biết được cái gì, nhưng mắt thẩm mỹ vẫn phải có.


Thẩm Nguyên Gia mỉm cười, "Cô mà cứ khen tôi nữa là tôi sẽ bay được luôn đó."


"Thì tôi chỉ nói thật thôi mà." Nhậm Lộ Lộ đang muốn nói tiếp, đột nhiên từ chỗ hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng nhỏ giọng: "Đội trưởng đến."


Vừa dứt lời thì bóng dáng Giang Bạn đã xuất hiện ở góc video.


Đã nửa tháng không gặp, đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Giang Bạn, trong tay anh đang cầm một phần tài liệu.


Một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Lưu Hà Dương, theo tôi đến phòng thẩm vấn."


Nhậm Lộ Lộ nhỏ giọng nói: "Cuộc thẩm vấn sắp bắt đầu rồi, người đàn ông kia chắc chắn sẽ phải nhận tội thôi, cô yên tâm, đội trưởng của chúng ta cũng không phải người ăn chay."


Giọng cô ấy không lớn nhưng người có thính giác nhạy bén đều có thể nghe được.


Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Vậy thì tôi sẽ chờ tin của cô nhé."


Từ khi nhậm chức cố vấn cô thoải mái hơn rất nhiều, nếu không dưới tình huống bình thường Nhậm Lộ Lộ không có khả năng sẽ tiết lộ chi tiết vụ án cho cô.


Ngay cả khi cô là người bị hại cũng không thể có được những chi tiết như vậy.


Sau khi thành cố vấn, không những cô có thể hỏi Nhậm Lộ Lộ mà thậm chí có thể trực tiếp đi hỏi Giang Bạn, đều sẽ không bị từ chối trả lời.


Đương nhiên, cô cảm thấy hỏi Nhậm Lộ Lộ sẽ bình thường hơn so với hỏi Giang Bạn, lại nghĩ đến gương mặt lạnh lùng kia cùng với người thâm tình trong video, cảm giác rất trái ngược.


Giang Bạn dừng lại ở cửa hành lang, đưa mặt sang, "Nhậm Lộ Lộ, cô cũng tới đây."


Nhậm Lộ Lộ vội vàng đứng lên: "Vâng!"


"Bị nghe thấy rồi, tôi phải đến phòng thẩm vấn đây, trở về sẽ nói lại cho cô nghe." Cô nói với Thẩm Nguyên Gia đang chớp chớp mắt trong video rồi tắt máy.


Lúc Nhậm Lộ Lộ đi ở phía sau còn đang suy nghĩ, rõ ràng vừa rồi không gọi mình, chẳng lẽ là do nghe được cô nói chuyện nên mới thay đổi ý định?


Tham Lang tên thật là Lâm Kính Tùng, năm nay 31 tuổi, đang giữ chức giám đốc bộ phận trong một công ty niêm yết (*) ở Đế Đô.


(*) Công ty niêm yết: là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.


Thoạt nhìn không có gì kỳ lạ.


Nhưng lấy thân phận của hắn ta mà đi ra tay với Lư Long thì lại vô cùng có vấn đề.


Dựa theo tài liệu mà cảnh sát điều tra thì hắn ta chỉ là một người bình thường, từ nhỏ đến lớn đều không có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ, cũng không có võ nghệ gì cao siêu.


Hắn ta hoàn toàn không có liên quan gì tới Thẩm Nguyên Gia, thuộc về dạng quăng tám sào cũng không tới, nhưng lại cố tình ra mặt muốn Lư Long sát hại Thẩm Nguyên Gia.


Thân phận này chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.


Bị giam ở đây nửa tháng, mọi chuyện cơ hồ đều do Giang Bạn tự tay làm lấy, phòng tuyến tâm lý của hắn cũng ngày một yếu dần, mãi cho tới đêm qua.


Giang Bạn cuối cùng cũng xác định, có thể thẩm vấn Lâm Kính Tùng.


Quả nhiên, hôm nay khi Lâm Kính Tùng đối mặt với sự tra hỏi bọn họ chỉ chống cự một chút đã mở miệng trả lời.


Lâm Kính Tùng nói: "Có người của Văn gia tới tìm tôi."


Nhậm Lộ Lộ và Lưu Hà Dương còn đang chưa biết Văn gia là ai, ánh mắt Giang Bạn lại sắc bén chăm chú nhìn hắn ta.


"Người nào ở Văn gia tìm anh?"


Lâm Kính Tùng lắc đầu, "Nói đúng ra là một người đàn ông tới tìm tôi, người đó cho tôi 500 vạn kêu tôi làm chuyện này, sau đó xuất ngoại."


Một ngàn vạn đối với một giám đốc bộ phận như anh ta mà nói cũng đã là cám dỗ mê người rồi.


Hơn nữa đối phương cũng đã tìm sẵn người cho anh ta, là Lư Long, lệnh cho Lư Long đi giết người, thậm chí trả tiền cho Lư Long cũng không cần anh ta ra tay.


Mình không cần giết người, chuyện này đối với mình cũng không có hại.


"Tôi nghe thấy người đó nói chuyện điện thoại, hình như là Văn gia, về phần người đó là ai thì tôi cũng không rõ." Lâm Kính Tùng nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó một chút.


Hắn đồng ý chuyện này sau khi đối phương gọi điện thoại.


Thính lực Lâm Kính Tùng không tồi, còn nghe được vài chuyện linh tinh của Văn gia, vẫn luôn ghi nhớ trong đầu để thuận tiện tra xem Văn gia là ai.


Không nghĩ tới, kết quả làm hắn ta chấn động.


Có thể nói là sự nghiệp của Văn gia trải dài trên cả thương nghiệp lẫn chính trị, những gì hắn tra được chỉ là phần nhỏ nhưng phần nhỏ này cũng đủ để cho hắn trố mắt nghẹn lời.


Đối phương hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn nhưng cuối cùng lại cố tình tìm hắn.


Sau khi Lư Long thất bại, đối phương bỗng nhiên ngừng tay, Lâm Kính Tùng cũng không quan tâm tới chuyện này nữa, cứ nghĩ là bọn họ đã tìm người khác làm thay.


Mãi cho đến tháng trước khi Lư Long bị bắt, đối phương lại đến tìm hắn kêu hắn hủy thi diệt tích.


Lâm Kính Tùng cũng đang lo lắng chuyện này, sợ Lư Long khai ra mình nên nhân cơ hội này hẹn Lư Long ra ngoại ô, chuẩn bị ra tay.


Trước kia Lâm Kính Tùng đã từng học qua một chút võ thuật, hơn nữa lại nhân lúc Lư Long không chú ý, còn mang theo công cụ cho nên chiếm thế thượng phong.


Nào có ngờ cảnh sát đã ôm cây đợi thỏ ở đó.


Lâm Kính Tùng sau khi nói xong liếm liếm môi, hỏi: "Những gì tôi biết chỉ có bấy nhiêu, thẳng thắn có phải sẽ được khoan hồng hay không?"


Lưu Hà Dương ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh đoán xem?"


Anh nhìn mắt sắc mặt Giang Bạn, trong lòng dường như có chút suy đoán, Văn gia này, chẳng lẽ chính là Văn gia nổi danh ở Đế Đô?


Lưu Hà Dương và Nhậm Lộ Lộ có thân phận bình thường nên sẽ không tiếp xúc đến những người như vậy, bây giờ ngẫm nghĩ liền phát hiện có chỗ không thích hợp.


Dù sao cũng đã sinh sống ở Đế Đô lâu như vậy, tuy ở đây có rất nhiều những nhà giàu có nổi tiếng, nhưng bọn họ vẫn biết được một vài người.


Văn gia lợi hại như vậy, tại sao lại ra tay với Thẩm Nguyên Gia?


Cô ấy cũng chỉ là một cô nhi mà thôi, Văn gia lại không nhúng tay vào giới giải trí, một không cản đường hai không đắc tội, hà cớ gì lại muốn giết người?


Hay là, có ẩn tình gì khác?


***


Chuyện ở trong nước Thẩm Nguyên Gia hoàn toàn không biết gì cả.


Ngày hôm sau tỉnh lại, xét thấy bây giờ ở Trung Quốc vẫn đang là ban đêm, vốn dĩ có một đống chuyện định nói cũng bị cô bỏ qua, chuyên tâm vào buổi diễn.


Tối hôm nay sẽ biết được đáp án, bây giờ cô vẫn còn chờ được.


Mỗi người mẫu đều sẽ được mặc trang phục của vài thương hiệu, Thẩm Nguyên Gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, nếu đem số trang phục mấy ngày nay cô mặc đi bán thì với tiền lương của cô tất nhiên là mua không nổi.


Khác với cô, Anna được mặc nhiều trang phục hơn.


Show tối ngày 8 Thẩm Nguyên Gia chỉ mặc trang phục cho một thương hiệu, còn Anna lại phụ trách mở màn cho show này, ý nghĩa của hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.


Người mở màn đương nhiên sẽ gây được ấn tượng sâu sắc cho người xem hơn.


Việc mới tham gia biểu diễn quốc tế đã có thành quả tốt như vậy Thẩm Nguyên Gia đã cảm thấy mỹ mãn, xét cho cùng thì cô vẫn ít kinh nghiệm hơn so với Anna.


Buổi diễn tối nay Thẩm Nguyên Gia đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.


Chủ đề của thương hiệu thời trang lần này là các bộ váy dài ngắn màu trắng, Thẩm Nguyên Gia được mặc một chiếc váy dài phết đất, từ ngực lên vai đều được thuê chạm rỗng, phần cánh tay được may một lớp vải mỏng đến gần như không nhìn thấy, trên mặt vải cứ cách một khoảng lại được khảm một viên ngọc trai.


Một người mẫu trước cô thì mặc áo tay phồng phối hợp với váy đuôi cá.


Khán giả và khách mời đều đã ngồi vào chỗ, các stylist cũng nhanh chóng hoàn thành trang điểm cho các cô, đảm bảo là lớp trang điểm không có vấn đề gì.


Sau khi người mẫu phía trước bước lên sân khấu thì đạo diễn nhẹ nhàng đẩy cô một chút, Thẩm Nguyên Gia lập tức bước đi, khi đèn flash chiếu đến, vô số âm thanh chụp hình cùng âm nhạc vang lên.


Loại cảm giác này kỳ diệu lạ thường, giống như muốn cất cánh bay lên vậy.


Trước khi sống lại Thẩm Nguyên Gia cũng đã từng mơ tới việc mình được tham gia show thời trang quốc tế, nhưng những cảm xúc trong tưởng tượng kia đều kém xa cảm giác chân thật ngay giờ phút này.


Stylist không cho cô đeo kính áp tròng, cho nên khi một người mẫu với đôi mắt đen bước ra đã lọt vào tầm mắt của vô số người ở đây, khiến bọn họ kinh diễm không dời mắt được.


Sau lượt cô thì phần lớn lên sân khấu đều là người mẫu mắt xanh, ở cái này tuần lễ thời trang này đã tràn lan vô số không có gì hiếm lạ.


Thẩm Nguyên Gia lại tạo nên được hiệu quả khác biệt.


Trình diễn xong cô liền nhanh chóng lui về hậu trường.


Trong hậu trường còn có rất nhiều người mẫu đang chuẩn bị, người đến người đi muôn hình muôn vẻ đến từ các quốc gia, dân tộc khác nhau.


Mà ở nơi đây, rất có khả năng có một tên hung thủ giết người.


Cô nhanh chóng tháo tóc giả rồi thay quần áo, cuối cùng cũng có thể lấy lại được nhịp thở, sau đó đưa mắt nhìn toàn bộ hậu trường một lượt.


Nhân viên hậu trường của tuần lễ thời trang nhiều vô số kể, người bên ngoài cũng có thể đi vào, bao gồm cả phóng viên và nhiếp ảnh gia, còn có rất nhiều người đại diện, có thể nói ai cũng đều có khả năng là hung thủ.


Nếu cô cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào người ta vậy thì rất bất lịch sự.


Anna vừa mới thay bộ trang phục thứ hai hiện đang ở trên đài trình diễn, Thẩm Nguyên Gia ở hậu đài đứng khoảng một phút, cuối cùng đi toilet.


Một người mẫu da trắng vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng rời khỏi.


Thẩm Nguyên Gia không quan tâm đến cô ấy, cô đang nhân lúc hiện tại không có ai đến xem toilet có chỗ nào quái lạ hay không.


Phòng vệ sinh ở đây cũng khá sang trọng, nội thất bên trong nhìn như sảnh lớn ở khách sạn, tìm mấy vật nho nhỏ không dễ.


Thẩm Nguyên Gia nghĩ đến một đoạn trong video kia, cuối cùng xác định một hướng.


Hai bên nhà vệ sinh đều có vách ngăn, lối đi chính giữa rộng khoảng hai mét, mà Anna thì bị treo trên vách tường ở cuối đường đi.


Trước tiên Thẩm Nguyên Gia nhìn qua toilet sau đó đóng cửa lại, như vậy một lát nữa có người vào sẽ lên tiếng, cô cũng có thể kịp phản ứng.


Sau đó bước nhanh vào bên trong, quan sát vách tường, chẳng mấy chốc cô đã phát hiện được điểm kì lạ.


Trên tường xuất hiện một chiếc đinh.


Chiếc đinh này không nhỏ nhưng cũng không quá to, thế nhưng vị trí của nó lại vô cùng đẹp, nằm trên cửa sổ một chút, nếu không chú ý thì hoàn toàn không thấy được.


Có ai đi vào lại nhìn lên xem cửa sổ chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.