Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 197: Ta không phải là heo mới là lạ (7)




Lúc này người xung quanh toàn bộ theo dõi hai người, hai cái đại nam nhân ở trên đường trước mặt nhiều người như vậy thế nhưng thổ lộ lẫn nhau, gào khóc, hai nam nhân này thật đúng là không cố kỵ chút nào a!
Thánh Khinh Hồng nghe tiếng, khuôn mặt lạnh lùng trở nên một mảnh nhu hòa, đồng tử màu bạc ôn nhu như muốn chảy nước, mặc dù biết trong lòng nàng có hắn, nhưng nghe chính miệng nàng nói, hắn vẫn không nhịn được kích động cùng hưng phấn.
“Ơ, thì ra là hai người các ngươi đồng tính, giữa ban ngày ban mặt còn dám ở chỗ này khoe khoang, thật là quá không biết xấu hổ.” Hạng Tuấn Phong thấy Mộc Khuynh Cuồng và Thánh Khinh Hồng tình sâu nhìn nhau như vậy, nàng vừa mới mắng hắn là heo, rõ ràng là không để hắn vào trong mắt.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng bén nhọn nhìn chằm chằm Hạng Tuấn Phong, cười lạnh nói, “Ngươi đầu heo này có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này, nơi nào đến thì chạy trở về đó đi.”
Khi nào thì Hạng Tuấn Phong bị người mắng qua như vậy, lập tức một hồi thẹn quá hoá giận, cắn răng nghiến lợi quát, “Tiểu tử, ngươi đừng lớn lối, hôm nay ta muốn cho ngươi biết kết quả chọc giận ta, các ngươi toàn bộ lên, giết bọn họ.”
Khóe môi Thánh Khinh Hồng kéo ra thành một độ cong khát máu, vung tay phải lên, một đạo đấu khí bạch sắc đánh hướng đầu gối Hạng Tuấn Phong, phịch một tiếng, Hạng Tuấn Phong trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn và Mộc Khuynh Cuồng.
“Không sợ chết liền cứ việc tới đây.” Mặt Thánh Khinh Hồng như băng sương lãnh khốc nói, trên người tản ra một cỗ khí phách bức người.
Những người kia gặp Hạng Tuấn Phong quỳ trên mặt đất, lại thấy Thánh Khinh Hồng xuất ra đấu khí màu trắng, nguyên một đám bị hù dọa sững sờ, mà ngay cả Hạng Tuấn Phong cũng trợn tròn mắt, đối phương dĩ nhiên là Đấu Thánh, Đấu Thánh a, là người mà Đấu Vương như hắn căn bản không có thể chạm vào, hắn, hắn thế nhưng chọc tới bọn họ.
“Còn muốn giết chúng ta sao?” Mộc Khuynh Cuồng đi đến trước mặt Hạng Tuấn Phong cười nhẹ nhàng nói, đáy mắt nhưng lại mang theo sát khí.
Hạng Tuấn Phong ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, hồi lâu sau, sợ hãi nói, “Hai vị công tử tha mạng, hiểu lầm, hiểu lầm, ta là nói giỡn với các ngươi...”
“Ngươi ngược lại rất thức thời, nhưng làm sao bây giờ? Ngươi vẫn là chọc chúng ta mất hứng.” Mộc Khuynh Cuồng giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng là ý vị sâu xa vui vẻ.
“Ta sai rồi, ta tặng cho các ngươi khối lam ngọc kia, ta bảo đảm về sau cũng không chọc giận các ngươi nữa.” Trong lòng Hạng Tuấn Phong sợ hãi thật sâu, Đấu Thánh đối với hắn mà nói, đó là một loại tồn tại như thần, là người hắn tuyệt đối không thể đụng vào, hôm nay nhất thời bát quái nổi lên, nào biết sẽ chọc phải hai người lợi hại như vậy.
“Lam ngọc không cần ngươi đưa, muốn ta bỏ qua ngươi cũng có thể, ngươi hô to mười câu 'Ta là heo'với tất cả mọi người, lại sau đó bò một vòng, như vậy ta sẽ tha cho ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng cười đến vẻ mặt giảo hoạt, nàng không sẽ tự mình động thủ giết hắn, buổi tối, nàng cùng Thánh Khinh Hồng đi Hạng gia xem một tuồng kịch là được.
Sắc mặt Hạng Tuấn Phong xoát biến thành màu gan heo, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, làm cho hắn nói mười câu ta là heo, lại bò, hình tượng cùng tôn nghiêm của hắn chẳng phải là toàn bộ không còn sao.
Lúc này, hắn hối hận đến ruột đều xanh, hai tay nắm thật chặt, không cam lòng thì phải làm thế nào đây, hiện tại hắn đối mặt đúng là Đấu Thánh, nếu thật chọc giận hắn, hắn muốn giết hắn là chuyện rất dễ dàng.
Hắn cũng không muốn chết, hắn không thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
“Như thế nào? Ngươi không muốn?” Mộc Khuynh Cuồng lưu manh cười nhìn hắn, hắn sai chính là sai ở chỗ không nên đoạt ngọc bội màu lam mà nàng nhìn trúng, thực là một đầu óc heo, không có thực lực còn dám khẩu xuất cuồng ngôn.
Hạng Tuấn Phong cúi thấp đầu, sắc mặt siêu cấp khó coi, do dự hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.