Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 196: Ta không phải là heo mới là lạ (6)




Bên cạnh Thánh Khinh Hồng mặt lạnh cũng không khỏi bị lời nói của Mộc Khuynh Cuồng khiến cho nở nụ cười, người xung quanh vây xem cũng đều đang len lén cười thầm.
“Khinh Hồng, ngươi cảm thấy buồn cười không, thế nhưng có người chính mình thừa nhận mình là heo, xem ra hắn là đầu quất, nguyên lai là một người điên.” Mộc Khuynh Cuồng cười tủm tỉm nhìn Thánh Khinh Hồng, trên mặt tất cả đều là tươi cười nghịch ngợm.
Trong hai mắt của Thánh Khinh Hồng mang đầy ý cười sủng ái, rồi lạnh lùng quét về phía Hạng Tuấn Phong, hắn tốt nhất biết khó mà lui, hắn cũng không muốn ô uế tay của mình.
A, hắn là người Hạng gia, không biết sau khi Quân tiểu thư kia thả ra tin tức đã lan truyền đến mức độ nào, khuya hôm nay bọn họ có nên xem diễn hay không, xem ra không cần hắn động thủ.
“Cười đủ.” Hắn ôn nhu trả lời, ánh mắt nhu tình như nước.
Mộc Khuynh Cuồng càng vui vẻ hơn, sau đó đưa ngọc bội màu lam cho hắn, cười híp mắt nói, “Đây là lễ vật đầu tiên ta đưa cho ngươi, ngươi nhất định phải mang theo thật tốt, nhất định không thể đánh mất nha.”
Thánh Khinh Hồng mừng rỡ tiếp nhận, cầm lấy quan sát vài lần, đến gần đến cạnh tai nàng nhếch môi tà mị cười nói, “Khuynh Cuồng, cái này có tính là ngươi cho ta tín vật định tình hay không.”
“Ngô... Ngươi nói thế thì là thế.” Mộc Khuynh Cuồng mang theo một chút xấu hổ của tiểu cô nương nói, nàng có thể cảm giác được mặt của nàng khẳng định rất đỏ, bởi vì nàng cảm giác nóng bỏng trên mặt, nàng là người của hai thế giới, đây là lần đầu tiên đưa đồ cho nam nhân như vậy, hơn nữa còn là đưa cho nam tử mình yêu thích nhất.
“Tốt, vậy ta liền hảo hảo thu, ngươi có biết hay không, khối bạch ngọc kia là tín vật định tình ta đưa cho ngươi.” Ánh mắt Thánh Khinh Hồng sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, lúc ấy rời đi, hắn liền đã quyết định đưa ngọc cho nàng, khi đó hắn đã định là nàng.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu kinh ngạc theo dõi hắn, miệng há to, nói như vậy, lúc ở cái trấn nhỏ kia, hắn đã thích nàng.
Lúc ấy nàng cảm giác được hắn đối xử với nàng đặc biệt, nhưngnàng không dám suy tính chuyện nàng và hắn, bởi vì nàng biết rõ địa vị thân phận bọn họ khẳng định kém nhau rất nhiều.
Nhưng gặp mặt lần nữa, nàng phát hiện tâm trạng kì quái của mình, nàng giống như động tâm với hắn, hắn thổ lộ, làm cho nàng có một tia lòng tin, cho nên nàng quyết định đối mặt với lòng của mình.
Nàng sẽ không để cho người khác xem thường nàng, tương lai nàng nhất định có thể vai kề vai đứng chung một chỗ cùng hắn, dắt tay cảm nhận thế giới này.
“Vậy lúc ở trấn nhỏ ngươi đã thích ta rồi?” Nàng chớp ánh mắt như nước trong veo hỏi.
Thánh Khinh Hồng nhìn ra đáy mắt nàng chứa hào quang ngạc nhiên mừng rỡ, hắn cố ý nói, “Có lẽ... Có thể!”
“Thánh Khinh Hồng, cái gì gọi là có lẽ, có chính là có, không phải là không phải, ngươi nói rõ cho ta.” Mộc Khuynh Cuồng ngang ngược trừng mắt nhìn hắn, trong lòng nhưng lại ngọt ngào vui vẻ, thì ra là nói yêu thương nhau sẽ làm cho người vui vẻ như vậy.
“Đúng, khi đó ta đã thích ngươi.” Thánh Khinh Hồng rất xác định nói, lúc rời khỏi Phổ Đà trấn, hắn rất tưởng niệm nàng, chỉ cần những lúc hắn yên tĩnh, trong đầu toàn bộ là bóng dáng nhỏ của nàng, khi đó, hắn liền biết rõ, đời này chính là nàng.
Cho nên giải quyết xong chuyện, hắn đi Phổ Đà trấn tìm nàng, nhưng nhận được tin tức là nàng đi Lôi Lạc Đế Đô, rồi sau đó hắn vội vã đuổi tới Lôi Lạc Đế Đô, nhưng không nghĩ đúng lúc nàng rời đi, không biết tung tích.
Hắn cho là bọn họ phải thật lâu sau mới có thể gặp mặt, lại không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp nhau ở Hàn Băng Đàm, lúc ấy hắn liền quyết định, sẽ không rời khỏi nàng nữa, hắn muốn hảo hảo bảo vệ nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nhận được đáp án hài lòng, mặt mày cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như một đóa hoa kiều diễm.
“Thánh Khinh Hồng, ta đã từng nói qua chưa, ta cũng thích ngươi như vậy.” Mộc Khuynh Cuồng giơ lên lông mày cao cao vẻ mặt khí phách nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.