Vũ Vương

Chương 214: Đạo khí có linh​




Thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hàn mới động động tay phải, hắn trực tiếp xem ngón tay phải như vân đao, lập tức chạm vào linh tinh.
Pháp lực như tơ từ đầu ngón tay của Mộ Hàn chui thẳng vào linh tinh.
Bên trong có đạo văn dài hẹp hiện ra, động tác tay của Mộ Hàn uyển chuyển như nước chảy mây trôi, vẫn không có chút trì trệ. Qua thời gian mười phút ngắn ngủi, pháp lực từ bên trong bắn ra ngoài, mà trong linh tinh hiện ra một Văn Phổ phức tạp.
Hô!
Rốt cuộc Mộ Hàn mở to mứt, thở dài một hơi.
Ánh mắt nhìn qua linh tinh trong bàn tay, không nhịn được hiện ra thần sắc thỏa mãn. Chỉ cần có được đầy đủ thực lực, thiên hạ này bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành vật dẫn của đạo văn. Vừa rồi Mộ Hàn chỉ lấy khỏa linh tinh Quỷ Tướng làm vật trung gian, sau đó khắc họa Văn Phổ mình suy luận ra vào đó.
Hơn nữa còn dùng pháp lực khắc họa trực tiếp.
Hóa võ nhập đạo, sau khi đạt tới Huyền Thai nhất trọng thiên, pháp lực của Mộ Hàn tăng lên trong phạm vi lớn, tuy hôm nay lần đầu tiên dùng phương pháp này khắc họa đạo văn, nhưng cũng không có cố hết sức, cũng không có nửa điểm lạnh nhạt, cả bức Văn Phổ hoàn thành liên tục.
Văn Phổ này khác với hai trăm linh sáu Văn Phổ trên người khô lâu, nó có bốn trăm mười hai vân điểm, mỗi hai vân điểm đều đối ứng với một Văn Phổ trên xương cốt của khô lâu, thông qua nó có thể hoàn toàn điều khiển hai trăm linh sáu bức Văn Phổ kia dễ dàng tự nhiên.
Đương nhiên chuyện này chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Mộ Hàn.
Phải chăng có thể đạt tới hiệu quả như vậy hay không còn phải biến linh tinh khắc đạo văn này thành đạo khí hoàn chỉnh. Vì vậy mấy giây qua đi, pháp lực của Mộ Hàn bao phủ linh tinh trong tay của mình, khí tức nóng rực lan tràn cực nhanh.
Đạo văn trong linh tinh vốn ẩn chứa pháp lực của Mộ Hàn, giờ phút này hòa vào nhau, đạo văn cùng linh tinh dung hợp tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Chưa tới giữa trưa, Mộ Hàn đã hoàn thành rèn luyện linh tinh.
Mà đồng thời rèn luyện, Mộ Hàn cũng dung nhập tâm thàn vào trong đó.
- Chắc đã xong rồi!
Hai mắt của Mộ Hàn hiện ra nét chờ mong, tay phải đưa lên đặt linh tinh vào trong hốc mắt của khô lâu, tiến vào đầu lâu tối tăm của khô lâu.
Oanh!
Ý niệm Mộ Hàn khẽ động, viên linh tinh kia sáng ngời chói mắt, đạo văn trong đó kích phát thật nanh, một tia sáng mạnh bắn thẳng ra ngoài, trong khoảnh khắc đã trải rộng khắp thân thể của khô lâu, nó có liên hệ càng chặt chẽ với tâm thần của Mộ Hàn.
Ngay sau đó Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào khô lâu, khô lâu giống như sống lại, bỗng nhiên há mồm uốn éo cái cổ, bỗng nhiên đưa tay đá chân, bỗng nhiên lại linh hoạt bổ nhào tới... Sau khi khảm linh tinh vào thì khô lâu đạo khí chẳng khác gì vật sống.
Trên mặt Mộ Hàn vui mừng khó dấu, hắn không thể ức chế được hoan hô.
- Thành công!
- Thành công?
Trong một sơn cốc đẹp và tĩnh mịch ngoài Vô cực Thành, nhìn qua Thủy Tâm Nguyệt đối diện, Tiêu Tố Ảnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nói:
- Làm gì thành công nhanh như vậy? Từ Mệnh Tuyền thất trọng thiên, đến Vạn Lưu nhất trọng thiên nhìn thì chỉ cần một bước là tới, nhưng chân chính bước ra chẳng khác gì một cái rãnh trời cả, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu tu sĩ dừng ở bước này. Nhưng mà ta có lòng tin trong vòng một năm sẽ thành công bước vào Vạn Lưu Cảnh.
Sau đó Tiêu Tố Ảnh ngạc nhiên nhìn qua Thủy Tâm Nguyệt, nói:
- Tâm Nguyệt sư tỷ, vì sao ngươi hôm nay có thời gian tới thăm ta vậy?
- Ta đã sớm muốn tới, nhưng mà ngươi vẫn đang bế quan, cho nên ta không có quấy rầy.
Thần sắc của Thủy Tâm Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Tố Ảnh, ngươi bảo ta chú ý Mộ Hàn hai tháng trước đi tới Cổ Linh Thành rồi, hắn bên kia có động tĩnh không nhỏ đấy.
- A?
Tiêu Tố Ảnh cười khẽ.
Thủy Tâm Nguyệt nói:
- Hai tháng trước hắn đồng thời đi theo Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị, Hạng Thần, Ôn Siêu là đệ tử Hoàng Cực mới tấn chức vào ‘ Vực Giới Sát Tràng, ở bên trong, xung đột với đám người Vũ Long Thiên Tông Cơ Vân Trúc...
- Khoan dã, Tâm Nguyệt sư tỷ, ngươi nói là Cơ Vân Trúc tiểu muội của Cơ Vân Thiền?
Đột nhiên Tiêu Tố Ảnh chen ngang lời của Thủy Tâm Nguyệt, trong mắt hiện ra thần sắc ngạc nhiên, cau mày nói:
- Ta đã qua nghe tiểu nha đầu kia, ỷ vào thế của Cơ Vân Thiền và Tư Không Chiếu cho nên phi thường ngang ngược càn rỡ, đám người Mộ Hàn có xung đột với Cơ Vân Trúc chắc chắn bị giáo huấn phi thường thảm rồi.
- Không, là ngược lại!
- Thủy Tâm Nguyệt lắc đầu, nói tiếp:
- Cơ Vân Trúc lúc ấy đã tấn chức Huyền Thai nhất trọng thiên, lại bị Mộ Hàn đánh bại và bắt đi, sau đó nhục nhã một hồi, thậm chí cao phẩm đạo khí Hàn Sương Kiếm cũng bị Mộ Hàn cướp đoạt. Sau đó còn thành công vượt qua ngăn cản của Cố Tranh là Huyền Thai tam trọng thiên chạy về Cổ Linh Thành.
- Có chuyện như vậy?
Tiêu Tố Ảnh cảm thấy ngoài ý muốn.
Thủy Tâm Nguyệt lại nói:
- Tuy Cơ Vân Trúc được cứu trở về, lại không chịu từ bỏ ý đồ, nàng gọi nhị tỷ Cơ Vân Yên tới Cổ Linh Thành, chờ đợi cơ hội ra tay, kết quả lúc đó Mộ Hàn luyện chế ra một kiện siêu phẩm đạo khí. Bởi vì nguyên nhân này cho nên Mộ Hàn được Kiếm Vương trưởng lão gọi vào Kiếm Tâm Lâu. Ở trong đó hơn hai mươi ngày, lúc đi ra đã hóa võ nhập đạo, đột phá đến Huyền Thai nhất trọng thiên.
- Cái gì?
Nghe được tin tức này, Tiêu Tố Ảnh rốt cuộc không thể ngồi yên, cảm xúc của nàng phập phồng, nhục nhã Vũ Long Thiên Tông Cơ Vân Trúc, lại luyện chế siêu phẩm đạo khí, sau đó lại bước vào Đạo Cảnh nhất trọng, động tĩnh này đúng là... Quá lớn rồi! Nhất là siêu phẩm đạo khí... Cả Vô Cực Thiên Tông không có Đạo Văn Sư nào luyện chế ra, mà Mộ Hàn cho làm được, chỉ chuyện này đã đủ Mộ Hàn danh chấn Thái Huyền Thiên Vực.
Thẳng đến khi Thủy Tâm Nguyệt rời đi, Tiêu Tố Ảnh mới bình tĩnh lại một chút, ánh mắt không tự chủ hiện ra một tia dị sắc.
- Còn thời gian hơn hai năm, nói không chừng hắn có thể đạt tới yêu cầu của ta...
Thấp giọng nói ra lời này, Tiêu Tố Ảnh không nhịn được cắn môi, gò má ửng hồng, rõ ràng đang xấu hổ.
- Hắn đã luyện chế ra siêu phẩm đạo khí, Kiếm Vương trưởng lão chắc chắn nhờ hắn chữa trị Thu Thủy Kiếm. Sẽ không để cho hắn gặp nguy hiểm... Trước mặc kệ hắn, bây giờ bế quan quan trọng hơn, nhất định phải phải tiến vào ‘ Vạn Lưu Cảnh trước Cơ Vân Thiến, dù còn kém yêu nghiệt Tư Không Chiếu nhưng ta tuyệt đối không thể bại trong tay nữ nhân ghê tởm Cơ Vân Thiến được! Cách Thiên Tông võ hội chỉ còn hơn một năm, đến lúc đó nhất định phải cho nàng ta ăn giáo huấn.
Một lát sau đôi mắt dễ thương của Tiêu Tố Ảnh hiện ra thần sắc kiên định.
Cách sơn cốc của Tiêu Tố Ảnh ngoài mười dặm, trong một trang viện đá lỏm chỏm khổng lồ, mái hiên nhà có hình giác, to lớn đồ sộ, đây là Phi Long viện.
Phía bắc Vô Cực thành có một linh vực hơn mười dặm, khu vực này thiên địa linh khí rất nồng đậm, nó gấp những chỗ khác mấy lần. Dựa theo quy củ của Vô Cực Thiên Tông, sau khi đệ tử tấn thân Thiên cực đều có thể ở linh vực phía bắc Vô Cực thành mở một khu vực của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.