Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 10: Tô Mộc




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Hài tử này chính là Vương Hạo.
Hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, có chút muốn nói lại dừng:
- Nhưng hài tử này hiện đang có một vài tật xấu...
- Tật xấu?
Hàng chân mày trắng xóa của Tô Mộc nhíu lại, hai mắt lóe lên ánh sáng màu vàng, bắn thẳng vào tâm trí của hiệu trưởng Chung Ly.
- Tô tiền bối, thật ra cũng không phải tật xấu gì lớn, chỉ là tính cách của hài tử này hơi xấu.
Hiệu trưởng Chung Ly vội vàng giải thích.
Tô Mộc thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói:
- Cái gì là xấu? Năm xưa Thiên Dực chính là lòng dạ quá tốt, làm chuyện gì cũng chừa lại một đường, nhưng kết quả thì sao?
Chung Ly lau mồ hôi trên đầu, giao tiếp với loại lão bất tử như vậy cũng thật là khủng khiếp, nhưng điều này là ý gì? Chẳng lẽ Tô Mộc dự định bồi dưỡng Vương Hạo thành một tên xấu xa tuyệt thế sao?
- Tô tiền bối, có cần ta gọi Vương Hạo đến hay không?
Hiệu trưởng Chung Ly khẽ hỏi.
- Không cần.
Tô Mộc phất phất tay.
- Ngày mai chính là cuộc thi lôi đài của trường các ngươi, ta sẽ ở đây xem một chút là được rồi.
- Vậy thì quá tốt rồi, ta sẽ đi sắp xếp.
Hiệu trưởng Chung Ly mừng rỡ. Đây là hiệu trưởng Đại học Thiên Bắc, nếu có học sinh được hắn để mắt, chẳng phải xem như trực tiếp lấy được giấy thông báo ứng tuyển của Đại học Thiên Bắc sao? Như vậy, chắc chắn mọi người sẽ khẳng định khả năng giáo dục của hắn.
- Đúng rồi, trình độ dược của hài tử này thế nào?
Tô Mộc đột nhiên hỏi.
Hiệu trưởng Chung Ly vội vàng nói:
- Tuyên bố ra bên ngoài là Dược Đồ cấp một, nhưng thực tế trình độ dược của Vương Hạo đã đạt đến Dược Sư cấp hai, cách được Tông Sư cấp ba không xa, trong trường không có giáo viên nào có thể dạy hắn được nữa.
Nói xong, hiệu trưởng Chung Ly hơi đỏ mặt. Dù sao bọn họ là trường học, nhưng kết quả không có giáo viên có thể giáo dục học sinh thì rất khó xử.
- Mười bảy tuổi thì đạt được Dược Sư cấp hai rồi sao?
Tô Mộc kinh hãi nhìn Vương Hạo. Tiểu tử này thật sự mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ trước giờ chưa từng có!
Trong Liên Bang Tinh Tế tổng cộng có sáu đẳng cấp dược sư, nhưng người mười bảy tuổi có thể đạt được Dược Sư cấp hai tuyệt đối không quá mười người.
Còn những người này đều là bảo bối của Dược Tề Công Hội thu thập từ cả Liên Bang Tinh Tế, sau đó bồi dưỡng, giống như Vương Hạo một mình lặng lẽ nghiên cứu đến Dược Sư cấp hai như vậy, tuyệt đối là không có, thậm chí trước kia cũng chưa từng có.
- Tốt, tốt, tốt, thật sự là quá tốt.
Tô Mộc vuốt râu cười lớn tiếng, biểu hiện khả năng của Vương Hạo càng mạnh, sau này càng có thể khiến học Viện Hoàng Gia hối hận, thậm chí hối hận đến mức đau đớn tột cùng khắc cốt ghi tâm.
Hiệu trưởng Chung Ly trợn mắt một cái, thầm nghĩ, tốt cái gì!
Người ta là Vũ Đồ cấp năm khắc một bức tượng, nhiều lắm một ngày đã có thể hoàn thành, nhưng tên khốn khiếp này thì hay rồi. Ba ngày còn chưa điêu khắc xong.
Đương nhiên hắn cũng biết Vương Hạo đang có chủ ý gì, chẳng phải là thấy thức ăn quá ngon, muốn ăn cơm miễn phí sao?
Đồng thời, trong lòng Chung Ly cũng vô cùng hối hận, ban đầu hắn cũng cho rằng Vương Hạo có thể làm xong trong một ngày, cho nên liền căn dặn thư ký chuẩn bị bữa ăn sang trọng cho Vương Hạo, xem như lôi kéo quan hệ với tiểu tử này.
Nhưng vì Tô Mộc đến, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không để ý được tới Vương Hạo, kết quả Vương Hạo cứ như vậy ăn liên tục ba ngày.
Phải biết bữa cơm sang trọng này cần đến hơn ba ngàn tệ, một ngày thì đã hơn chục ngàn tệ, ba ngày như vậy cũng sắp bằng một tháng lương của hắn rồi, nếu bị ăn tiếp, hắn sẽ bị phá sản.
...…
Lúc này, Vương Hạo đang hạnh phúc đưa một miếng thịt yêu thú vào trong miệng, hắn cảm thấy hiệu trưởng Chung Ly thật sự quá trọng tình trọng nghĩa, không ngờ đã chuẩn bị cho hắn bữa cơm sang trọng, còn ăn liên tục ba ngày.
Đây cũng điều khiến hắn không tu luyện trong ba ngày, vẫn cảm thấy mình sắp phải đột phá sao.
Đương nhiên ba ngày này hắn cũng không có nhàn rỗi, hắn lợi dụng sự tiện lợi của vòng tay thông minh lên mạng, tìm xem rất nhiều tin tức liên quan đến thế giới này.
Dù sao, trong ký ức của kẻ xu xẻo, ngoại trừ kiến thức về thuốc ra khó chứa được những thứ khác, điều này cũng khiến cho hắn không hiểu một chút gì về kiến thức của phương diện võ đạo.
- Ợ!
Vương Hạo ợ hơi một cái, sờ sờ cái bụng tròn vo, hắn quay đầu nhìn cái tượng đã khắc được một nửa.
- Hôm nay sẽ điêu khắc xong tượng đá của lão già.
Nói thật, Vương Hạo cũng rất muốn tiếp tục ăn miễn phí như vậy, đáng tiếc ngày mai sẽ tiến hành thi thi lôi đài rồi. Hắn cũng không có thời gian để lãng phí trên một tượng đá.
Đứng dậy, hoạt động thân thể một chút, Vương Hạo bắt đầu ra tay...
...
Lúc này, hiệu trưởng của chín mươi chín trường THPT trên địa cầu đều chạy đến trường THPT số 11, hiển nhiên bọn họ đã nhận được tin tức Tô Mộc đến địa cầu.
Tuy nhiên bọn họ không hiểu vì sao Tô Mộc lại đến trường THPT số 11, nhưng chỉ cần hiệu trưởng Đại học Thiên Bắc có thể đến, bọn họ biểu hiện ra sự nhiệt liệt hoan nghênh tuyệt đối.
Đồng thời, mấy thế lực cấp cao trên địa cầu đều gửi tin tức cho những hiệu trưởng này, nhất định phải cố gắng hết sức giữ Tô Mộc lại, để xem Trăm Trường Tranh Bá.
Điều này khiến Tô Mộc ở trong Trăm Trường Tranh Bá xem có học sinh nào lọt vào trong mắt hay không, nếu thật sự được Tô Mộc nhìn trúng, nói không chừng còn có thể trở thành đệ tử của Tô Mộc, đây tuyệt đối là tin tức tốt quang tông diệu tổ.
Rất nhanh mấy chục lão già toàn bộ chạy đến trường THPT số 11, sau khi hiệu trưởng Chung Ly nhận được tin tức, hắn lập tức mở miệng chửi mắng, những tên khốn này thật đúng là tuổi con chó, hắn muốn đơn độc ăn miếng thịt này cũng không được.
- Lão Chung, trường THPT số 11 các ngươi không thể ăn một mình, chỗ Tô tiền bối ngươi phải nói cho tốt.
- Không sai, mọi người tốt xấu cũng là chỗ giao tình cũ mấy chục năm, nhất định phải đê cho Tô tiền bối ở lại xem Trăm Trường Tranh Bá.
- Nếu như lần này Tô tiền bối có thể ở lại, trường chúng ta có thể nhận được không ít quyên góp của gia tộc.
- Lão Chung, mọi người đều là vì giáo dục, đều vì con cháu trên địa cầu của chúng ta, ngươi không thể chỉ nghĩ cho học sinh của trường THPT số 11 các ngươi.
- Không sai, mọi người đều là người một nhà, đừng làm giống như chia tài sản vậy.
-...…
Hiệu trưởng Chung Ly lộ vẻ mặt bực mình, đám khốn kiếp này thật sự không biết xấu hổ!
Trước đây, học sinh của trường bọn họ chà đạp học sinh của trường THPT số 11, cũng không thấy cái gì gọi là mọi người đều là người một nhà.
Hiện tại, Tô tiền bối đến rồi, bọn họ lập tức trở thành là người một nhà, thật sự là một đám khốn kiếp không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, hắn có được thiên tài siêu cấp như Vương Hạo, tầm nhìn của hắn đã không giống như mấy lão nhà quê này nữa, võ đài sau này của hắn là giới giáo dục của toàn Liên Bang Tinh Tế.
- Được thôi, ta đi nói với Tô tiền bối một tiếng, xem Tô tiền bối có muốn ở lại xem Trăm Trường Tranh Bá hay không.
Hiệu trưởng Chung Ly phất phất tay, sau đó nghiêm túc nói:
- Tuy nhiên ta cũng không dám đảm bảo Tô tiền bối sẽ ở lại, dù sao loại tồn tại này muốn làm gì, ta không thể quyết định được.
Nghe xong, những hiệu trưởng các trường THPT lớn liên tục gật đầu. Chỉ cần có người đi nói, mọi thứ đều dễ nói...
...
Lúc chạng vạng tối, Vương Hạo rốt cục đã hoàn thành tượng điêu khắc của phụ thân hắn, hắn ném búa, đục xuống, nhìn tượng đá của phụ thân hắn một cái, hài lòng gật gật đầu, sau đó đi về nhà.
Đêm nay, hắn phải cố gắng tu luyện một đêm cho tốt, tranh thủ ngày mai đột phá Vũ Đồ cấp sáu, đây cũng là cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi lôi đài của ngày mai.
Khi Vương Hạo vừa đi khỏi, một cơn gió nhẹ thổi qua, Tô Mộc đã xuất hiện, sau khi nhìn bóng lưng của Vương Hạo một cái, hắn lại ngẩng đầu nhìn tượng đá của Vương Thiên Dực, thương cảm nói:
- Mặc kệ Thiên Dực ngươi đang ở đâu, sư phụ cũng tin tưởng ngươi còn sống. Về phần nhi tử của ngươi, nếu như hắn muốn đi con đường võ đạo này, vậy ta nhất định sẽ là người hộ tống hắn. Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể động vào hắn dù chỉ một cái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.