Vũ Tôn

Chương 7: Phế vật .




Nửa đêm, Vũ gia – phòng Vũ Tôn :
“Phụt” ...
Há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Vũ Tôn ngã vật xuống giường.
Hắn không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn cố gắng tu luyện theo tâm pháp luyện nguyên lực nhưng kết quả đều như nhau : Vô Dụng. Đổi lại sự cố gắng của hắn là từng ngụm máu phun ra .
“ Chẳng nhẽ số phận ta chỉ là 1 phế vật sao ? Tại sao ta có căn cốt nhưng không thể tu luyện? Tại sao??? Ta không cam tâm. Ta muốn mạnh mẽ, ta muốn trở thành cường giả để bảo vệ thân nhân, bằng hữu, không ai có thể chê cười, châm biếm ta được. Ta không cam tâm. Vì cái gì, vì cái gì ??? .”
Vũ Tôn nằm vật trên giường, 2 mắt đỏ ngầu, khóe miệng rỉ máu nhưng trong lòng đang gào thét. Hơn 10 năm qua hắn chịu đủ bao nhiêu lời châm biếm, mỉa mai của người khác. Thử hỏi xem,liệu ai có thể chấp nhận được làm 1 phàm nhân yếu ớt, trong mắt tu sĩ có lẽ phàm nhân không khác gì phế nhân. Hơn nữa, lại phải chịu từ bé trong 10 năm trời. Có những lúc hắn chán nản muốn tự kết thúc cuộc đời nhưng lại thương phụ mẫu cũng có cuộc sống không vui vẻ gì nên cắn răng cố gắng, chịu đựng.

Vũ gia các trưởng lão cũng có 1 vài lần kiểm tra lại cơ thể hắn, cũng từng phá lệ chiếu cố cho hắn phục dụng 1 vài thiên tàng địa bảo nâng cao căn cốt, tăng nguyên khí luyện huyền lực nhưng vô ích. Cuối cùng ai cũng chấp nhận hắn là 1 phế nhân, không nên lãng phí tài nguyên làm gì nữa.
Diễn võ trường Vũ gia – sáng hôm sau.
Diễn võ trường là 1 khu vực nhạy cảm của Vũ gia. Không chỉ Vũ gia mà Trương gia, Lý gia đều có Diễn võ trường riêng của mình. Nơi đây dùng để luyện công buổi sáng cho những thiếu niên dưới 16 tuổi chưa làm lễ thành nhân và chưa đạt đến Luyện khí tầng 6. Quá tầng 6 sẽ được miễn luyện công buổi sáng mỗi ngày. Bình thường sẽ có 2 người được cắt cử luân phiên trông nom, đôn đốc và dạy dỗ những thiếu niên này. Đa phần thiếu niên cùng lứa tuổi Vũ Tôn đều ở Luyện khí cảnh tầng 3 - 4 - 5, chỉ trừ vài kẻ tư chất cực cao mới có thể đạt tới tầng 6, thoát ly luyện công Diễn võ trường.
Vũ Tôn dù bị xác nhận là phế vật nhưng dù sao cũng là dòng chính Vũ gia , phải tuân thủ đúng gia quy nên sáng nào hắn cũng phải tới Diễn võ trường. Bởi danh nghĩa phế vật nên lúc nào hắn cũng bị người khác lôi ra chế nhạo, khinh thường. Từ khi có Vân Nhi hiển lộ thiên phú còn đỡ, trước kia hắn nhiều lần uất ức quá lao vào đánh nhau với những kẻ xem thường hắn , kết quả thường là lãnh trái đắng. 1 kẻ còn chưa bước chân nổi vào Luyện khí kì thì làm sao có thể đấu lại được luyện khí tầng 2 – 3, chưa nói gì có 1 số kẻ đạt đến tầng 4 - 5 thỉnh thoảng bị mắng mỏ cũng lôi hắn ra trút giận.
“Phế vật đã đến rồi kìa.” – là thanh âm vang lên khá nhiều khi hắn bước chân đến Diễn Võ trường. Còn có 1 số kẻ bàn tán kiểu như :
“ Ta không hiểu tại sao 1 phế vật như hắn còn có thể đến vác mặt đến đây nhỉ” hay “ Mười năm đều không tu luyện được còn không bị đuổi đi. Luyện tập cùng hắn ta sợ sẽ bị lây “Phế Vật” mất ”....
Hắn nghe nhiều cũng có chút miễn dịch khẽ nắm tay Vân Nhi đang phồng mang trợn mắt lên chuẩn bị gây sự với những kẻ nói xấu hắn lại chỗ của mình ngồi xuống nhắm mắt lại đả tọa.
1 lát sau, Vũ Chiêu Dương, người phụ trách huấn luyện hôm nay đến. Hắn khẽ nhìn Vân Nhi, nói:
“ Vân Nhi, tam gia cùng đại gia cho ta dẫn ngươi ngươi đến Tàng Kinh Các, mau đi xem có việc gì không. Tạm thời các ngươi sẽ do Vũ Lương hướng dẫn tập luyện. Lương Nhi lên đây đi” .
“Vâng thưa Dương thúc” .
Từ trong đám thiếu niên, 1 kẻ chừng 15 tuổi như Vũ Tôn bước ra đi đến vị trí dành cho người huấn luyện, trên mặt không khỏi hiện lên 1 chút đắc ý, mắt liếc nhìn những người xung quanh. Hắn sáng nay đang có chút tức giận nhưng giờ được phụ trách huấn luyện hơn 100 thiếu niên làm hắn vui vẻ, hãnh diện hơn rất nhiều.
Vân Nhi đứng dậy, quay sang nói với Vũ Tôn :
“Ca, ta đi đến Tàng Kinh Các đây, kẻ nào dám bắt nạt huynh hãy đợi ta về dạy cho kẻ đó 1 bài học nhé” . Nói xong nàng quay sang vị trí những kẻ thường bắt nạt Vũ Tôn lườm 1 hồi rồi cùng với Vũ Chiêu Dương đi về Tàng Kinh Các .
Sau khi Vân Nhi cùng Vũ Chiêu Dương rời đi, tên Vũ Lương đứng nhìn quanh 1 lượt mọi người trong Diễn Võ trường rồi nói:
“ Hôm nay bắt đầu tập luyện đi. Hoàn thành tiếp bài tập Đoán Thể thức thứ 3 cùng với Luyện khí quyết thức thứ 2 ngày hôm qua. Sau nửa canh giờ, lần lượt chia cặp lên đấu với nhau xem tiến bộ đến đâu.”

Nghe Vũ Lương quát, các thiếu niên bắt đầu đến vị trí tập luyện bắt đầu tu luyện. Vũ Tôn cũng vậy. Tuy nhiên hắn mới đi được vài bước thì Vũ Lương lớn giọng :
“ Vũ Tôn Phế Vật, ngươi không cần phải tập luyện làm gì.”
Khẽ cau mày, Vũ Tôn quay lại hỏi:
“ Vì Sao? ”
“Phế vật 10 năm không 1 chút huyền lực, chưa bước chân nổi Luyện khí tầng 1 thì có cố gắng đến đâu cũng vậy thôi. Ngươi ở đây chỉ làm người khác khó chịu. Ngươi nên cút đi về chỗ chỉ dành cho phế vật đi. Lâu nay mọi người ngứa mắt với ngươi nhưng không ai nói ra, hôm nay ta thay mặt mọi người đứng ra nói cho ngươi biết: Từ nay ngươi đừng vác mặt đến đây nữa. Nhìn thấy ngươi ai cũng khó chịu. 1 kẻ không thể tu luyện, chỉ biết đứng sau lưng tiểu muội thì không phải nam nhi mà chỉ là Phế Vật, Phế Vật ngươi hiểu không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.