Vũ Tôn

Chương 6: Thiếu niên




Thanh Dương Quốc năm 1762.
Khúc Lạc thành - Minh Dương trấn.
Minh Dương trấn là 1 trấn thuộc Khúc Lạc thành. Mặc dù đều là trấn nhưng so với Thanh Vân trấn thì rộng lớn và phồn hoa hơn tới vài lần.
Tại Minh Dương trấn có 3 gia tộc quyền thế là Trương gia - Vũ gia - Lý gia. Vũ gia này chính là gia tộc của Vũ Thiếu Dương còn Trương gia là gia tộc của Trương Nhược Tích. Vì sinh kế nên 3 gia tộc cạnh tranh nhau gay gắt là chuyện rất thường xuyên.

Trải qua sự việc của Linh Tôn, 2 phu thê Tích Dương liền vội vã rời khỏi Thanh Vân trấn ngay trong đêm để tránh chuyện phiền phức. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Vũ Thiếu Dương quyết định dẫn theo thê tử trở về gia tộc.
Từ Thanh Vân trấn trở về đến Minh Dương trấn khoảng cách rất xa, ước chừng ngồi xe ngựa đi tốc hành cũng phải hơn 10 ngày, nói gì đến việc Trương Nhược Tích lại đang mang thai nên thời gian dự tính dài gấp 3 lần bình thường. Tuy nhiên, khi chỉ còn cách Minh Dương trấn khoảng 2 ngày đường thì 2 phu thê quyết định dừng lại sống tạm ở 1 khu làng nhỏ chờ sinh xong. Chuyện này cũng dễ hiểu, vì dù sao tiểu hài tử trong bụng họ cũng không phải là bình thường. Quả nhiên, Trương Nhược Tích mang thai hơn 1 năm mới sinh. Cảm giác làm phụ mẫu ngập tràn hạnh phúc trong lòng 2 người. Mặc dù biết hài tử là Linh Tôn chuyển thế nhưng 2 người không có 1 chút xa lánh hay khoảng cách nào mà vẫn hết mực yêu thương, chăm sóc. Dù hắn có là ai trước kia, nhưng hiện tại hắn là hài tử do họ sinh ra à nha. 2 phu thê vâng theo lời dặn, đặt tên đứa bé là Vũ Tôn. Chờ cho Vũ Tôn được 3 tháng, phu thê Tích Dương quyết định trở về gia tộc. Dù trước kia, 2 người đã từng có lỗi lầm gì, đã từng gây họa cho gia tộc thế nào thì bây giờ chẳng phải chính là cơ hội để họ sửa chữa mọi chuyện hay sao ?
15 năm sau .
2 phu thê Tích Dương ngồi trong phòng mình nhìn ra ngoài sân. Nơi đó có 2 đứa bé đang luyện công. Đứa trẻ ấy chính là Linh Tôn chuyển thế - Vũ Tôn và cách hắn không xa là 1 nữ hài 6 tuổi đang học theo từng động tác của hắn. Nữ hài là con thứ 2 của phu thê Tích Dương, tên là Vân Nhi. Việc luyện công khá vất vả, tuy nhiên 2 đứa trẻ vẫn rất chăm chú không trễ nải chút nào.
Khẽ thở dài, Thiếu Dương nói với Nhược Tích:
-" Càng nhìn Tôn nhi ta càng thấy thương nó. Thực sự không hiểu tại sao nó không thể tu luyện huyền lực. Nếu không phải nó là người đó, ta thậm chí nghĩ rằng nó có lẽ vô pháp làm 1 tu sĩ. Nhưng mà nếu là người đó, tại sao lại để nó không thể tu luyện được? Chẳng nhẽ từ 5 đến 15 tuổi không phải là giai đoạn đoán cân, dịch cốt, tu luyện căn cơ tốt nhất hay sao? Ta nhiều lần thử kiểm tra nhưng rõ ràng cơ thể nó hoàn toàn bình thường, không thể hiểu nổi nữa."
-" Chàng quên rằng người đó dặn chúng ta vạn sự tùy duyên, đừng cưỡng cầu sao? Với bản lĩnh của người đó, chẳng nhẽ lại để 1 sai lầm như vậy xảy ra? Có thể có lí do gì đấy thôi. Chàng cứ làm 1 người phụ thân cho tốt đi là được rồi."
-" Chẳng lẽ lâu nay ta làm phụ thân chưa tốt hay sao?" Khẽ mỉm cười, Thiếu Dương trả lời. " Nhưng mà nhìn Tôn nhi bị bạn bè, huynh đệ cùng trang lứa châm chọc là phế vật, nhìn Tôn nhi ngày ngày cố gắng nhưng đều vô ích quả thực như sát muối vào lòng ta. Ta chỉ muốn lao đến dạy dỗ cho bọn chúng 1 trận... Đến cả các đệ, muội trong nhà cũng có kẻ nói xấu, xem thường Tôn nhi. Liệu bọn chúng biết sự thật thì sẽ thế nào đây chứ. Dù trước kia nó có cường đại như thế nào nhưng chẳng phải vẫn trốn trong bụng nàng hơn 1 năm sao, mỗi ngày gọi chúng ta là Phụ thân, Mẫu thân đấy thôi. Ai dám bảo nó không phải con ta. Thôi Thôi, đành vạn sự tùy duyên vậy, có cố gắng cũng không thay đổi được gì."
15 năm qua, Vũ Tôn đã 15 tuổi. Hắn cũng giống như những đứa trẻ khác, lên 5 tuổi bắt đầu được kiểm tra cốt linh rồi cho tu luyện để trở thành tu sĩ. Nhưng kì lạ thay, kiểm tra căn cốt hắn đều rất tốt nhưng hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể hấp thu nguyên khí chuyển hóa thành huyền lực mà chỉ có thể tu luyện tâm pháp rèn luyện thân thể.

Mà ở Tiềm Long Đại Lục này, luyện thể không có được thành tựu cao như tu luyện nguyên lực, lại khó khăn hơn rất nhiều nên công pháp thì ít, số người tu luyện cũng chẳng đáng là gì so với tu luyện nguyên lực.
Ngược lại với Vũ Tôn, Vân Nhi thiên phú dị bẩm. Căn cốt hoàn mỹ, khả năng lĩnh ngộ siêu phàm so với đồng lứa nên được Vũ gia hết sức bồi dưỡng, mới 6 tuổi đã đạt đến Luyện khí nhị tầng đỉnh phong mà đáng ra người khác phải 8 - 9 tuổi mới đạt được. Trong gia tộc, Vũ Tôn bị gọi là thiếu gia phế vật, còn Vân Nhi là tiểu thiên tài.
Mặc dù như vậy cũng không làm tình cảm của 2 huynh muội sứt mẻ. Vân Nhi hết sức ngoan ngoãn, vâng lời Vũ Tôn. Thấy ai bắt nạt, châm chọc Vũ Tôn cô bé đều nhảy ra chống 2 tay hùng hổ như muốn đánh nhau 1 hồi. Nhưng nàng là tiểu thiên tài của gia tộc nên không ai dám gây sự đành buông vài câu châm biếm Vũ Tôn là kẻ nấp sau lưng tiểu muội rồi quay đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.