Vu Thần Kỷ

Chương 236: Truyền đạo




Bồ Phản dân phong thuần hậu, người phạm trọng tội bị nhốt vào nhà tù nhn cực hiếm thấy. Dân chúng qua lại sau khi xem náo nhiệt một hồi, cũng mất đi hứng thú đối với Doanh Vân Bằng và Cơ Hạo, đều lắc đầu đi làm việc của mình.
Doanh Vân Bằng hướng tới Cơ Hạo cười lạnh vài tiếng, chễm chệ ngồi khoanh chân ở dưới đất, hít thở ngân nga tiến vào trạng thái tu luyện.
Ban ngày còn tốt, nhìn không ra manh mối gì, nhưng đến ban đêm, lúc ánh sao đầy trời lấp lánh, Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy trên trời cao một ngôi sao so với ngày thường sáng hơn rất nhiều, ánh sao nhiều tia giống như răng cưa, từng tia ánh sao cực độ ngưng luyện giống như kim khâu từ trên cao rơi xuống, không ngừng rót vào trong vu huyệt quanh thân Doanh Vân Bằng.
Mỗi một tia ánh sao đều tinh thuần đến cực điểm, chất chứa tinh lực hùng hồn khổng lồ, một tia tinh lực đã tương đương với toàn bộ vu lực chất chứa trong một vu huyệt một Đại Vu bình thường. Trong một nhịp thở, sẽ luôn có mười mấy luồng ánh sao rơi vào trong cơ thể Doanh Vân Bằng.
Cơ Hạo hoảng sợ nhìn Doanh Vân Bằng một phen, rốt cuộc hiểu lạch trời đáng sợ giữa Vu Vương cùng Đại Vu.
Ngẩng đầu nhìn ngắm tinh tú trên bầu trời, Cơ Hạo yên lặng lắc đầu. Vu Vương tu luyện, chính là cần tìm được bản mạng vu tinh của mình, sau đó câu thông tinh lực, đem một luồng ánh sao dẫn vào trong cơ thể tiến hành rèn luyện, từ đó về sau bản thân liền có được lực lượng ngôi sao đó thêm vào, trong nhất cử nhất động cũng đều có được thuộc tính đặc thù của ngôi sao đó?
Cẩn thận suy tư một phen, Cơ Hạo cũng tiến vào trạng thái tu luyện.
Nhà tù chính là bốn cây gậy trúc dựng lên một cái nóc cỏ tranh, bốn phía trống rỗng nhìn một cái không sót gì, ở nơi này cho dù là ngủ cũng là chuyện cực kỳ xấu hổ, trừ tu luyện, tựa như cũng không việc khác có thể làm.
Chậm rãi điều động vu lực trong kinh lạc toàn thân, đem vu lực hóa thành một mũi khoan mềm dẻo, không ngừng hướng một chỗ vu huyệt mới phóng đi. Vu lực trong kinh lạc mềm dẻo bền bỉ, vừa lúc dùng để đột phá tinh vu huyệt.
Về phần trong vu huyệt đã mở, những vu lực đó quá mức ngưng luyện cường đại, hơn nữa quá mức tập trung. Chỉ có thể dùng để tu luyện, ngược lại không lợi cho dùng để trùng quan.
Vu huyệt còn chưa mở yếu ớt như trứng gà. Nếu vận dụng vu lực trong vu huyệt, một cái khống chế không tốt, vu lực lấy cuồng bạo hung mãnh trứ danh hung hăng đánh xuống, vu huyệt non nớt có lẽ sẽ bị một đòn vỡ nát.
Đại Vu không tu linh hồn, không luyện nguyên thần, không có khả năng khống chế tinh chuẩn vu lực cuồng bạo trong vu huyệt. Cho nên từ khi có tu luyện vu pháp tới nay, các Đại Vu lúc đột phá, lực lượng trụ cột trong vu huyệt đều bắt nguồn từ lực lượng mạch lạc của mình, không có gì quan hệ với vu huyệt đã mở.
Nhưng Cơ Hạo tu luyện Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh, linh hồn cường đại hơn xa so với Đại Vu bình thường gấp trăm lần, thần niệm lực linh hoạt linh mẫn. Hắn mở vu huyệt mới, luôn có thể từ trong vu huyệt phụ cận đã mở điều động một tia vu lực dung nhập trong đó. Cho nên hiện tại Cơ Hạo mở mỗi một vu huyệt mới, vu lực cơ sở trong vu huyệt mới luôn mạnh hơn so với một cái vu huyệt mới một phần.
Mười mấy hai mươi cái vu huyệt nhìn không ra hiệu lực gì, nhưng chờ thời điểm con số này biến thành một trăm, hai trăm, một ngàn, hai ngàn, một vạn, hai vạn, vu lực chất chứa trong vu huyệt Cơ Hạo mới mở, lại so với vu lực cơ sở có được trong kinh lạc toàn thân hắn mạnh hơn rất nhiều.
Tiến hành theo chất lượng, hậu tích bạc phát, Cơ Hạo kinh hỉ phát hiện, hắn đã so với người khác có được cơ sở tốt hơn, khởi điểm cao hơn.
Hai khắc đồng hồ sau, trong cơ thể Cơ Hạo truyền đến một tiếng vang thanh thúy, trên vai trái hắn một điểm sáng đỏ lên, một chỗ vu huyệt mới mở. Vu lực trong kinh lạc toàn thân, hỗn tạp đại khái 1% vu lực ba chỗ vu huyệt gần nhất đồng thời rót vào trong đó. Chỗ vu huyệt này bắt đầu nhanh chóng mở rộng, lượng lớn mồ hôi từ trên làn da phụ cận trào ra.
“Tiểu súc sinh!” Doanh Vân Bằng mở to mắt, tức giận nhìn Cơ Hạo một cái.
“Lão gia súc!” Cơ Hạo cũng mở mắt ra, trả lại đối phương nhất xem thường.
Hai người tức giận nhìn nhau, sau đó đồng thời nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Đêm dài người yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, trong nhà tù gần hai người nhất, mấy tráng hán nhàm chán trơ mắt nhìn hai người, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ là Tiểu Vu, hơn nữa là sơ giai Tiểu Vu vu lực vừa mới lấp đầy mười mấy mạch lạc. Doanh Vân Bằng Vu Vương như vậy thì không nói, Cơ Hạo tuổi còn nhỏ, lại đã là thực lực Đại Vu, điều này làm bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Một đại hán râu xồm đột nhiên khẽ thở dài một tiếng: “Nếu ta cũng có thể tu thành Đại Vu, ta sẽ đi phương bắc tòng quân, cho dù cầm đầu đi bán mạng, nếu có thể kiếm được một chức quan, một khối đất phong, đời này đã không sống uổng. Chung quy tốt hơn nghẹn ở nhà, chịu cơn giận không đâu của đám phụ nữ già trẻ.”
Một đại hán liếc xéo trào phúng: “Chỉ ngươi? Còn tu thành Đại Vu? Nằm mơ à? Chỉ ngươi tên ngu xuẩn bẩn thỉu lười nhác ngũ cốc chẳng phân biệt được, no say thì ở nhà đánh a mỗ, phụ nữ, ngươi đi tòng quân cũng là khiên thịt chịu đao!”
Đại hán râu xồm tức giận, hắn chỉ vào đại hán kia cả giận nói: “Vô liêm sỉ, cách nhà tù, ta thề giết ngươi!”
Có thể bị nhốt vào nhà tù, có thể có mấy người tốt? Một đại hán khác vỗ cổ cười lạnh nói: “Đến, giết ta. Ngươi nếu không giết được ta, ta sẽ làm thịt ngươi, đi nhà ngươi giết mấy lão già nhà ngươi, nữ nhân nhà ngươi, ta đã sớm để ý rồi!”
Trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm, mấy đại hán đều mở miệng khiêu khích lẫn nhau, nhà tù xa xa cũng dần dần xôn xao hẳn lên.
“Chúng sinh, đau khổ; biển khổ, khôn cùng, quay đầu, là bờ!” Một thanh âm nhẹ nhàng từ từ vang lên, trong lời nói của hắn tràn ngập một loại lực lượng làm người ta tâm bình khí hòa, bọn đại hán đang kêu gào lẫn nhau ùn ùn ngậm miệng, quay đầu nhìn tới.
Đại hán râu xồm mở miệng trước hết lạnh giọng quát: “Vô Diệp tiểu tử, ngươi lại tới nữa? Khổ cái gì mà khổ? Chúng ta không biết khoái hoạt bao nhiêu, nơi nào khổ chứ?”
Cơ Hạo cũng tò mò mở mắt ra nhìn tới, một thiếu niên thoạt nhìn đại khái chỉ mười lăm mười sáu tuổi, so với Cơ Hạo không lớn hơn bao nhiêu, bộ dạng mi thanh mục tú mặc một bộ đồ vải thô, chân đất, đang đứng cách Cơ Hạo không xa.
Thiếu niên được xưng là Vô Diệp tóc dài rối tung, trên người có một luồng khí tức hư vô kỳ ảo thản nhiên phiêu tán ra. Hắn thương hại nhìn đại hán râu xồm, trầm trầm nói: “Nhốt ở lao ngục, không khổ sao? Người nhà bất hòa, không khổ sao? Thê tử không hiền, không khổ sao? Trồng trọt ở hoang dã, thu hoạch chỉ có thể no bụng, ham muốn trong lòng không thể đạt được, không khổ sao?”
Thở dài một hơi nặng nề, Vô Diệp nhẹ nhàng nói: “Chúng sinh đều khổ. Mà quả đắng kiếp này, đều là kiếp trước tạo nên, đời đời kiếp kiếp, đau khổ luân hồi không ngừng nghỉ. Muốn tìm giải thoát, chỉ có thể vào môn ta, có bí pháp đại giải thoát.”
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Vô Diệp, phen lời này sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Cười cười quái dị, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Muốn giải thoát còn không dễ? Một đao cắt cổ, tự nhiên là giải thoát rồi.”
Vô Diệp nhìn Cơ Hạo, lạnh nhạt nói: “Như thế có thể nào xem như giải thoát? Chấm dứt kiếp này, sẽ có kiếp sau. Tự sát mà chết, chính là ác nghiệp, ác nghiệp dây dưa, kiếp sau sẽ chỉ càng khổ.”
Cơ Hạo giang tay: “Cũng chính là không có biện pháp sao?”
Vô Diệp nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tự nhiên có đại đạo giải thoát, ngay tại trong môn ta. Vào môn ta, có thể hưởng vô lượng phúc báo.”
Nhìn đôi mắt Vô Diệp lóe ra kỳ quang, Cơ Hạo trầm ngâm một phen, sau đó thanh thanh thản nhiên, rất nghiêm túc hướng Vô Diệp mắng một câu thô tục, nhiệt tình ân cần thăm hỏi một phen mẹ đẻ của Vô Diệp, theo sau nhắm mắt, tiếp tục tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.