Vu Thần Kỷ

Chương 235: Nhà giam




Cơ Hạo ở trên tay Cao Đào không có sức phản kháng, Doanh Vân Bằng thì không chút phản kháng mặc cho Cao Đào đẩy ra khỏi đại điện.
Cao Đào khí tức quanh thân ngay thẳng nghiêm túc, một khuôn mặt cũng cứng nhắc như đá hoa cương mang theo hai người theo hành lang trước đại điện, đi về phía trước hơn trăm trượng, Cơ Hạo liền thấy được một con đường lớn.
Lúc đến là Tự Hi mang theo Cơ Hạo bay trên không tới, cho nên Cơ Hạo chưa chú ý tới con đường lớn này. Hiện tại nhìn kỹ, trên con đường lớn này người qua người lại, ngựa xe như nước, so với mười con đường chính trong Vu điện còn náo nhiệt hơn nhiều.
Cạnh đường lớn, mở một hàng hơn một ngàn cái lều cỏ thành hình chữ Nhất.
Cái gọi là lều cỏ, là bốn cây gậy trúc cắm dưới đất, bên trên dùng cỏ tranh mỏng manh dựng lên một cái nóc bằng phẳng. Lều cỏ như vậy dài rộng đều khoảng một trượng, không có vách tường, trống rỗng không chắn được mưa gió, trên đất trải một cái chiếu đơn sơ.
Ở trên chiếu trong rất nhiều lều cỏ, một số hán tử tráng kiện khí tức hung hãn hoặc ngồi hoặc nằm, cũng có một số hạng người phụ nữ trẻ con uể oải nằm ở nơi đó. Nhìn thấy Cơ Hạo và Doanh Vân Bằng bị dẫn theo tới, mấy tráng hán khí tức trên người rõ ràng là Đại Vu cảnh nhảy dựng lên, bừng bừng hứng thú hướng tới hai người bọn họ bắt đầu chỉ trỏ: “Hắc, có người mới tới! Phạm vào chuyện gì?”
Những đại hán đó hô to gọi nhỏ dò hỏi Cơ Hạo, Doanh Vân Bằng. Trong lòng Cơ Hạo buồn bực, cho nên lười quan tâm những người này.
Doanh Vân Bằng thì uy nghiêm hướng những người này lạnh lùng nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: “Lão phu Doanh Vân Bằng, chính là chủ sự trưởng lão Thập Nhật quốc phái vào Bồ Phản.”
Các đại hán đang hoa chân múa tay hướng Cơ Hạo và Doanh Vân Bằng đồng thời bị dọa giật mình, lần lượt cúi đầu, giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy ngồi xuống đất, cúi đầu không dám hướng bên này nhìn tới nữa.
Cao Đào một tay đem Doanh Vân Bằng đẩy vào trong một cái lều cỏ để trống, ngôn từ đều dữ tợn quát: “Mong Doanh trưởng lão ăn nói cẩn thận. Ngươi hiện tại vẫn là trưởng lão Thập Nhật quốc, nếu bị tra ra ngươi có bất cứ việc gì không hợp pháp vu hãm người khác, về sau thân phận của ngươi, cũng chính là một kẻ tù tội mà thôi.”
Doanh Vân Bằng cười lạnh, híp mắt ngồi xếp bằng ở trên chiếu không nói một lời.
Cơ Hạo thì hướng Cao Đào tò mò nhìn thoáng qua, sau đó chủ động đi vào một cái lều cỏ trống. Trên đường lớn ở bên, một số người đi đường qua đường liền hướng tới Cơ Hạo bắt đầu chỉ trỏ phẩm đầu luận chân.
“Đứa nhỏ tuấn tú bao nhiêu, sao có thể bị nhốt vào trong nhà tù vậy?”
“Ài. Còn không biết là phạm tội lớn bao nhiêu. Người thường cho dù phạm sai lầm, nhiều nhất bị răn dạy vài câu, sao có thể nhốt vào nhà tù chứ?”
“Đáng tiếc, bộ dạng tuấn tú như vậy, nhìn tuổi cũng không lớn, còn có khổ người lớn như vậy, trưởng thành nhất định là hảo hán tử, sao lại không điều tốt chứ?”
“Tiểu hài tử không hiểu chuyện, phạm sai lầm cũng là khó tránh khỏi. Lão nhân lớn như vậy, lại còn bị nhốt vào nhà tù, khẳng định là lão ác nhân làm xằng làm bậy!”
Rất nhanh, người bị bình luận liền từ Cơ Hạo biến thành Doanh Vân Bằng. Người xung quanh chỉ vào Doanh Vân Bằng líu ríu bình luận, không biết là ai từ trong đám người ném mấy cục bùn tới, nhưng vốc bùn còn chưa đụng tới Doanh Vân Bằng, đã bị hắn phất tay chấn thành phấn.
“Các ngươi, đừng gây tai hoạ cho nhà mình!” Mắt Doanh Vân Bằng cũng không mở một cái, ngồi ở trên chiếu lớn tiếng quát: “Lão phu chính là…”
Cao Đào quát lạnh: “Doanh Vân Bằng. Đã vào đại ngục, thì không được phép lớn tiếng hô quát. Cấm, cho ta!”
Hai tay hợp lại, kết thành một cái vu ấn cổ quái, Cao Đào khẽ quát một tiếng, ngón tay khẽ búng ra. Nhất thời trên yết hầu Doanh Vân Bằng bốc lên một mảng hắc khí, hắn há miệng thở dốc, lại không phát ra chút thanh âm nào nữa.
Doanh Vân Bằng tức giận, nhảy dựng lên trừng mắt nhìn Cao Đào, hoa chân múa tay cũng không biết đang nói cái gì đó.
Cao Đào ngạo nghễ nhìn Doanh Vân Bằng, nói từng chữ một: “Mặc kệ ngươi ở ngoài có quyền thế to bao nhiêu, đến nơi này, đã vào nhà tù, nếu không phục ta quản giáo, ta có thể theo luật đem ngươi chém giết, đừng tự mắc lỗi!”
Nói đến hai chữ ‘chém giết’, một thanh đoản đao ba thước bên hông Cao Đào đột nhiên tự thoát ra khỏi vỏ, lưỡi đao sáng như tuyết ‘Leng keng’ hữu lực liên tục kêu ba tiếng, hàn khí lạnh lẽo thấu xương tản ra, cả mảng lớn lá cỏ phụ cận lều cỏ không gió tự gãy, nhiều lá cỏ bị nhuệ khí vô hình xay thành phấn.
Sự kiêu ngạo của Doanh Vân Bằng chợt tiêu tán. Hắn cười hướng Cao Đào liên tục ôm quyền hành lễ, sau đó nhu thuận ngồi ở trên chiếu.
Cơ Hạo cười nhìn một phen biểu hiện này của Doanh Vân Bằng, hắn thấp giọng cười nói: “Đã vào nhà tù, tự nhiên phải giữ quy củ nhà tù. Ừm, Cao Đào đại nhân, ta là rất giữ quy củ. Chỉ là, các ngươi không sợ người từ trong nhà tù đào tẩu sao?”
Cơ Hạo kiếp trước lúc trẻ tuổi, bởi vì làm việc kiêu ngạo, không tuân theo chỉ huy, cũng không biết từng bị nhốt cấm đoán bao nhiêu lần. Cho nên đối với ngồi nhà tù, nhất là nhà tù đơn sơ như thế, hắn không có chút áp lực tâm lý, ngược lại cảm thấy một tia thân thiết cùng hoài cựu.
Chỉ là cái gọi là nhà tù này, chỉ là bốn cây gậy trúc cộng thêm một cái lều cỏ tranh, thế này cũng có thể tính là ngục giam?
Nghe xong Cơ Hạo nói, Cao Đào mỉm cười, cười đưa tay vỗ vỗ đầu Cơ Hạo, sau đó xoay người bước đi.
Cách vách, một đại hán cười ‘ha ha’ hướng Cơ Hạo làm cái thủ thế không biết lượng sức: “Đứa nhỏ, ngươi phạm vào chuyện gì bị nhốt vào? Ngươi còn chưa biết sự lợi hại của nhà tù ở Bồ Phản nhỉ? Không nói đến không ai dám từ nơi này đào tẩu, chỉ nói ngươi muốn chạy trốn. Hắc hắc, chỉ sợ Vu Đế cũng trốn không thoát đâu?”
Cơ Hạo hơi sửng sốt, kinh ngạc hướng bốn phía nhìn tới.
Trốn không thoát? Vu Đế cũng trốn không thoát? Nhà tù này lợi hại như vậy? Mặt nhăn mày nhíu, Cơ Hạo vươn tay, thật cẩn thận hướng một cây gậy trúc bên cạnh người vươn tới, cây trúc trơn bóng mà mềm mượt, hiển nhiên chỉ là gậy trúc bình thường không có gì kỳ lạ.
Sau đó, Cơ Hạo cẩn thận đưa tay hướng không gian ngoài lều cỏ thò ra.
Vang lên ‘Xẹttt’ một tiếng, khi ngón tay sắp đột phá không gian cực hạn của lều cỏ, một tia điện quang hiện lên ở trước ngón tay Cơ Hạo, đem ngón tay Cơ Hạo đánh ra một làn khói đen. Sau đó mặc cho Cơ Hạo dùng sức như thế nào, trước bàn tay hắn luôn có một luồng lực lượng vô hình ngăn cản hắn, để hắn dùng hết khí lực, cũng không thể đem bàn tay vươn ra.
“Nhà tù Bồ Phản!” Cơ Hạo như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Cao Đào.
Sau khi được truyền thừa ‘Khai Thiên Nhất Kích’, Cơ Hạo đối với thiên địa đại đạo đã có một tia nhận thức thô thiển. Vừa rồi trong một luồng điện quang kia, Cơ Hạo rõ ràng cảm thấy một tia khí tức đại đạo.
Lều cỏ nho nhỏ này nhìn như đơn sơ, nhưng nhân vương quy định nó là ‘nhà tù’, như vậy nó chính là ngục giam vững chắc nhất trong thiên địa. Ý chí thiên địa đại đạo ngưng tụ ở đây, hình thành nhà tù chắc chắn vô cùng, Vu Đế cũng không thể chạy thoát.
Muốn đánh vỡ nhà tù này, sợ là phải vận dụng lực lượng Khai Thiên Nhất Kích, từ một đường sinh cơ bỏ chạy đó phá vỡ đại đạo giam cầm, mới có thể trốn chạy.
“Ngục giam được lắm.” Cơ Hạo ngồi ở trên chiếu, cười hướng Doanh Vân Bằng cách vách đánh tiếng: “Vô Ưu thái tử và Húc đế tử cho ngươi chỗ tốt gì, để ngươi giúp bọn hắn vu hãm ta? Hoặc là, ngươi dứt khoát là có thù với ta hay sao?”
Trên yết hầu Doanh Vân Bằng hắc khí quanh quẩn, chỉ là oán độc vô cùng nhìn Cơ Hạo, lại một câu cũng nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.