Vu Thần Kỷ

Chương 1561: Lai lịch Bàn Hành




Thanh Tham từ từ kể ra, bản thể Bàn Hành là một cái cây ăn thịt người, ở trước khi hắn biến hóa, khai thiên tích địa, hắn đã ở trong Hồng Mông giết chóc vô số Hồng Mông hung vật, dựa vào cắn nuốt máu thịt, tinh khí mà nhanh chóng trưởng thành.
Bàn Hành thế giới không phải là sở hữu ban đầu của Bàn Hành, chủ cộng sinh của Bàn Hành thế giới, là một vị Hồng Mông đại năng cường đại, bình hòa, ngoại hình hắn là một con phi hùng lưng mọc ba trăm sáu mươi đôi cánh chim khổng lồ.
Bàn Hành xuyên qua Hồng Mông hư không, cướp giết bừa bãi tất cả sinh linh nhỏ yếu hơn hắn, chủ nhân nguyên thủy của Bàn Hành thế giới, chính là đang trong ngủ say bị Bàn Hành phun kịch độc ám toán, bị Bàn Hành đánh chết sau đó cắn nuốt.
Bàn Hành chiếm được phôi thai thế giới đang thai nghén, hắn bắt đầu dùng bản ngã lực lượng cải tạo bổn nguyên thuộc tính của thế giới, vốn một cái phôi thai đại thế giới ngũ hành đều đỏ, bị Bàn Hành mạnh mẽ vặn vẹo thành mộc chi thế giới thanh mộc chi lực chiếm ưu thế tuyệt đối. Bởi vì Bàn Hành bản tính hung ác, thực vật sinh mệnh thể thai nghén trong Bàn Hành thế giới cũng lấy các loại vật hung ác, ác độc chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi mở ra thế giới, Bàn Hành chiếm cứ trung tâm thế giới, đem Bàn Hành thế giới coi là một cạm bẫy cực lớn, bề ngoài bình hòa yên tĩnh hấp dẫn vô số Hồng Mông sinh vật bước vào cạm bẫy. Các Hồng Mông sinh vật này đều bị Bàn Hành mượn dùng địa lợi đánh chết, thành thuốc bổ cho Bàn Hành nhanh chóng cường đại.
Mượn dùng cặn bã các Hồng Mông sinh vật sau khi bị cắn nuốt lưu lại làm phân bón, Bàn Hành thế giới thai nghén ra một đám sinh linh ác độc mạnh mẽ dị thường. Ở thời đại hồng hoang Bàn Hành nắm giữ thế giới này, Bàn Hành thế giới độc vật hoành hành, hung vật vô số, nơi nơi đều là thực vật ăn thịt, nơi nơi đều là độc trùng, độc thú kịch độc.
Trong năm tháng khủng bố đó, Thanh Tham thực vật sinh mệnh thể thiện lương, giữ mình như vậy ăn bữa hôm lo bữa mai, lúc nào cũng có thể bị coi là thuốc bổ cắn nuốt mất.
Cho nên Thanh Tham ‘Mộc tổ’ như vậy từ niên đại khủng bố đó sống sót, lực công kích của bọn họ có lẽ không được tốt lắm, nhưng bản lĩnh chạy trốn của họ đều rất mạnh, mỗi người độn pháp tuyệt tích, càng có người tinh thông các loại ảo thuật và ** pháp, đồng thời bọn họ đối với các loại độc thuật và bí pháp giải độc cũng trình độ thâm hậu.
Về sau có một ngày, Bàn Hành đột nhiên cảm nhận được một sinh mệnh dao động cực kỳ mãnh liệt từ cực xa truyền đến. Bàn Hành mừng rỡ như điên lớn tiếng tuyên bố hắn đã tìm được ‘phương hướng đại đạo’ của hắn, bừng bừng hứng thú mang theo toàn bộ vật hung ác của Bàn Hành thế giới lao đi Hồng Mông hư không.
Mấy trăm năm sau, Bàn Hành bị đánh thành nguyên hình cây ăn thịt người chật vật lẻ loi một mình từ trên trời quay về, một câu cũng chưa kịp nói đã lâm vào ngủ say. Toàn bộ vật hung ác ác độc tùy tùng hắn hướng tới Hồng Mông hư không toàn quân bị diệt, một đứa cũng không quay về được.
Bởi vì các vật hung ác thực lực cường hãn hơn xa so với mộc tổ bọn Thanh Tham đã chết sạch, các mộc tổ thiện lương lấy Thanh Tham làm đại biểu lúc này mới từ Bàn Hành thế giới quật khởi. Bọn họ tiêu phí năm tháng dài đằng đẵng đem các thực vật ác độc của Bàn Hành thế giới dọn dẹp hết, điểm hóa, bồi dưỡng ra Cự Khôi tám trăm thủ vệ như vậy cùng vô số mộc cự nhân trời sanh tính bình hòa, càng thai nghén ra tộc đàn như mộc linh, hợp thành Bàn Hành thế giới hiện nay.
Trong năm tháng dài đằng đẵng, đám mộc tổ Thanh Tham mấy lần mạo hiểm muốn triệt để tru sát Bàn Hành, nhưng bọn họ bất đắc dĩ phát hiện, lực lượng của bọn họ đến từ Bàn Hành, bọn họ căn bản không thể tổn hại Bàn Hành một chút nào.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn đem nơi Bàn Hành ngủ say triệt để phong ấn, tận khả năng giảm bớt tốc độ hấp thu thanh mộc linh khí chữa thương của Bàn Hành, tận khả năng để Bàn Hành bảo trì trạng thái trọng thương ngủ say.
Theo thời gian trôi qua, Bàn Hành đã thức tỉnh vài lần, nhưng vài lần thức tỉnh đó thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hắn chỉ phát ra một trận rống giận chửi rủa sau đó liền mất sức quá độ tiếp tục lâm vào trong ngủ say.
Nhưng vạn năm gần đây, đám người Thanh Tham phát hiện nơi Bàn Hành ngủ say đã xảy ra một số biến hóa quái dị, mà trong các mộc tổ bọn họ đột nhiên mất tích mấy ông bạn già. Dựa theo bọn Thanh Tham suy đoán, Bàn Hành có lẽ đã khôi phục một ít lực lượng, hắn đang đâu vào đấy đánh chết mộc tổ, cắn nuốt bọn họ để khôi phục bản thân.
“Nếu không đoán sai mà nói, là bọn ngu xuẩn Ngu tộc kia lén lút xâm nhập nơi Bàn Hành ngủ say.” Thanh Tham mặt âm trầm lẩm bẩm: “Một đám ngu xuẩn, bọn hắn đưa thịt tới tận cửa! Huyết nhục tinh hoa là trợ giúp lớn nhất đối với Bàn Hành.”
Thanh Tham nhìn Cơ Hạo một cái, trong con ngươi trong suốt như trẻ con hiện lên một mảng hào quang màu xanh: “Càng đòi mạng hơn là, toàn bộ sinh mệnh bị Bàn Hành cắn nuốt, toàn bộ ký ức, tất cả tình huống cuộc đời của bọn họ đều sẽ bị Bàn Hành hấp thu. Cho nên hắn khẳng định đã biết tất cả.”
Mang theo một tia hoảng sợ và tuyệt vọng, gương mặt Thanh Tham vặn vẹo lẩm bẩm: “Hắn đã biết tất cả... Chờ hắn khôi phục đủ khí lực, chúng ta những kẻ dám phong ấn hắn, tất cả đều sẽ chết, mộc tộc cùng mộc linh tộc chúng ta mấy năm nay vất vả đào tạo ra đều sẽ chết... Bàn Cổ thánh nhân đã ngã xuống, đây là tin tức chúng ta đều đã biết, hắn khẳng định sẽ xông vào Bàn Cổ thế giới, nhân tộc các ngươi sẽ trở thành con mồi của hắn.”
Lắc đầu, Thanh Tham cười gượng nói: “Lấy tính cách hắn, hắn sẽ không một lần đem toàn bộ tộc nhân của ngươi ăn sạch, hắn rất am hiểu chăn nuôi thức ăn. Năm đó các vật hung ác kia, thật ra chính là thức ăn hắn nuôi dưỡng, thời điểm không có Hồng Mông sinh vật rơi vào cạm bẫy, hắn luôn dùng các sinh vật mình nuôi làm điểm tâm cho đỡ thèm.”
Khóe miệng Cơ Hạo giật giật, một tiên thiên Hồng Mông thực nhân đằng biết nuôi dưỡng súc vật?
Nhưng, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là cây rìu kia, cây rìu khiến hư ảnh lớn tiếng rít gào rống giận.
“Ngươi nói, hắn từ Bàn Cổ thế giới mang về một cái rìu?” Cơ Hạo làm bộ rất tò mò nhìn Thanh Tham.
“Một cái rìu cực lớn, một cái rìu khí thế hung ác ngập trời, một cái rìu thiếu chút nữa đem hắn chém thành hai mảnh.” Thanh Tham chép miệng một cái, rất tiếc hận nói: “Chỉ thiếu một chút như vậy, cái rìu kia đã có thể đem hắn chém thành hai mảnh. Đáng tiếc là, chủ nhân cái rìu nhắm chừng không còn sức, chỉ thiếu một chút như vậy.”
Nặng nề thở ra một hơi, Thanh Tham nhìn Cơ Hạo nói: “Cái rìu đó, hiện tại ngay tại chỗ trung tâm rễ cây của Bàn Hành. Những năm gần đây, hắn không ngừng dùng rễ cây của mình quấn quanh, phong ấn cái rìu đó. Chúng ta đều cho rằng, hắn muốn luyện hóa cái rìu đó, nhưng những năm gần đây hắn đều đang ngủ say, hắn căn bản không có lực lượng thu phục cái rìu kia.”
“Đi, giết chết Bàn Hành kia!” Hư ảnh ở trong thần hồn không gian hò hét: “Cơ Hạo, nếu ta không đoán sai, cái rìu kia nhất định là Bàn Cổ Phủ cộng sinh với Bàn Cổ thánh nhân. Ha ha, không ngờ lại bị thằng cha này vụng trộm cầm về, khó trách ở Bàn Cổ thế giới như thế nào cũng không cảm ứng được khí tức của Bàn Cổ Phủ! Đi, giết chết tên kia, đem Bàn Cổ Phủ thu hồi.”
Hai mắt phun ra thần quang màu lam, hư ảnh sốt ruột không chờ nổi rống lớn: “Ta truyền thụ ngươi khai thiên ngũ thức, thích hợp nhất là dùng rìu thi triển. Đương nhiên, ngươi muốn dùng kiếm cũng được, có thể đem Bàn Cổ Phủ dung nhập trong kiếm của ngươi mà. So sánh với Bàn Cổ Phủ, thanh kiếm này của ngươi hiện tại chỉ là cặn bã! Cặn bã!”
Hư ảnh hưng phấn hò hét, Cơ Hạo thì không nhanh không chậm nói: “Cái rìu kia, ta muốn... Các ngươi còn có thể cho ta lợi ích gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.