Vu Thần Kỷ

Chương 1560: Mời giết Bàn Hành




Trên một tòa núi đá toàn thân trơn nhẵn, không có bất cứ thảm thực vật nào sinh trưởng, thậm chí ngay cả rong rêu cũng không có một mảng, Thanh Tham giật xuống mấy sợi râu của mình hướng bốn phía ném đi, chỉ thấy các bụi mầm non xanh nhạt mọc ra.
Mầm non hướng chân núi đá khuếch tán ra từng vòng một, nơi đi qua từng đạo thanh khí mờ mờ tràn ngập. Cơ Hạo thấy rõ, thực vật phụ cận chân núi bị những thanh khí này chạm rất nhanh mất nước, điêu linh, cuối cùng hóa thành một làn tro bụi theo gió phiêu tán.
Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Thanh Tham.
“Phải cẩn thận chút, ai cũng không biết, một cây cỏ, một thân cây, hoặc là một mảng rong rêu bên cạnh chúng ta, có thể là tai mắt của Bàn Hành hay không.” Thanh Tham ngồi trên chiếu, lấy ra hai cái chén gỗ, đưa cho Cơ Hạo một ly chất lỏng thơm xanh tươi.
“Thử hương vị một chút? Là dùng linh lộ trên bản thể ta ngưng kết, cộng thêm hoa quả mấy lão gia hỏa khác rụng ra ngâm mà thành linh dịch. Đối với chúng ta mà nói, chỉ là tiêu khiển thông thường, nhưng đối với các ngươi các sinh linh máu thịt mà nói, tựa như dùng có lợi cực lớn đối với các ngươi.”Thanh Tham bưng lên chén gỗ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó thở ra một hơi nặng nề.
Cơ Hạo tiếp nhận chén gỗ, thần thức hướng trong chén gỗ vươn vào.
Thanh mộc linh khí nồng đậm lấy một loại hình thái kỳ dị ngưng tụ ở trong chất lỏng, một chén chất lỏng nhỏ như thế, tổng lượng thiên địa linh khí bên trong chất chứa đã có thể so với một cái mạch khoáng vu tinh loại lớn! Nhất là thanh mộc linh khí chất chứa năng lượng sinh mệnh cực kỳ cường đại, năng lượng sinh mệnh cực độ sinh động giống như một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
“Bảo bối tốt!” Cơ Hạo bưng chén gỗ, hướng Thanh Tham gật gật đầu, sau đó há mồm đem chất lỏng uống một hơi cạn sạch.
Một lực lượng nhu hòa, mát lạnh nhanh chóng khuếch tán toàn thân, Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được mật độ thân thể của mình tựa như gia tăng một chút, mỗi tế bào toàn thân đều như được tẩy rửa một lần, tốc độ vu lực lưu động trong cơ thể gia tăng rất nhiều, ngay cả Bàn Giả Thái Dương cũng mơ hồ sáng thêm một chút.
Đại khái, một chén chất lỏng này tăng lên đại khái một phần trăm thực lực tổng hợp của Cơ Hạo!
Thế này đã phi thường khá rồi, đổi thành Vu Đế nhân tộc bình thường, một chén chất lỏng này nhắm chừng có thể khiến thực lực của bọn họ tăng lên gấp mười! Không hổ là Bàn Hành thế giới lấy sinh mệnh thực vật vi tôn, các ‘Mộc tổ’ sống không biết bao nhiêu năm, một cái lá cây trên người bọn họ cũng là vô thượng chí bảo.
“Có lẽ là ta nghe lầm. Tiền bối nói là, giết chết Bàn Hành?” Cơ Hạo thưởng thức chén gỗ tinh xảo đẹp đẽ như tự nhiên sinh ra trong tay, rất tò mò nhìn Thanh Tham.
Nhìn thấy Cơ Hạo ‘không có chút đề phòng’ đem linh dịch mình tặng uống một hơi cạn sạch, Thanh Tham rất vui vẻ cười lên: “Đạo hữu cũng thật quang minh, đổi là người khác, nhắm chừng bọn họ cũng không dám uống một chén linh dịch này. Không sai, chúng ta muốn giết chết Bàn Hành.”
Khi nói câu này, Thanh Tham lại nhìn trái nhìn phải, trên mặt lộ ra vạn phần cẩn thận, càng mơ hồ có một tia sợ hãi ẩn hiện. Như ‘Bàn Hành’ cái tên này chính là một con rắn độc, lúc nào cũng có thể cho hắn một đòn trí mạng, Thanh Tham tùy thời đều đang đề phòng nguy hiểm khó lường nào đó.
Cơ Hạo nheo mắt. Bàn Hành là người mở ra thế giới này, là chủ nhân thế giới này. Thanh Tham còn có mộc tổ khác, theo lý mà nói đều là ‘Hậu thế’ của Bàn Hành, như Bàn Cổ thế giới hiện tại, nhiều bộ lạc nhân tộc còn đem Bàn Cổ thánh nhân coi là tổ linh nguyên thủy nhất cung phụng cúng bái.
Đám người Thanh Tham không có đạo lý muốn giết chết Bàn Hành, trừ phi Bàn Hành tạo thành uy hiếp thật lớn đối với bọn họ—— từ Thanh Tham biểu hiện thật cẩn thận, là biết Bàn Hành có lẽ thật sự tạo thành quấy nhiễu cực lớn đối với bọn họ.
“Vì sao là ta?” Cơ Hạo không hỏi nguyên nhân giết chết Bàn Hành, mà là tò mò đám Thanh Tham vì sao sẽ tìm tới mình.
“Sợ hãi!” Thanh Tham rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo: “Chúng ta ở trên thân của ngươi, cảm nhận được sự sợ hãi đến từ linh hồn bổn nguyên. Lực lượng của ngươi, trong cơ thể ngươi ẩn chứa lực lượng khủng bố có thể xưng là thiên địch của toàn bộ sinh mệnh thực vật! Nóng cháy, cuồng bạo, đốt cháy tất cả, lực lượng hỏa diễm, lại so với hỏa diễm chúng ta biết càng khủng bố hơn.”
Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, Thanh Tham giọng khàn khàn nói: “Lực lượng của ngươi là thiên địch của chúng ta, cũng chính là thiên địch của Bàn Hành. Cho nên, ngươi có khả năng hoàn toàn giết chết Bàn Hành.”
Trầm mặc chốc lát, Cơ Hạo cười nhìn Thanh Tham lắc lắc đầu: “Các ngươi đã có thể chú ý tới ta, như vậy, các ngươi nhất định cũng chú ý tới, tồn tại đáng sợ có được tịch diệt chi lực kia, nếu mời hắn mà nói...”
Cơ Hạo nói là Mộc đạo nhân. Lấy tính cách Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, nếu đám Thanh Tham mời Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, bọn họ khẳng định sẽ vui vẻ ra tay, tuyệt đối sẽ không từ chối bọn Thanh Tham thỉnh cầu.
“Nền tảng của bọn họ, giống với chúng ta.” Thanh Tham nhíu mày lắc lắc đầu: “Bọn họ là Hồng Mông linh căn, Hồng Mông linh căn bổn nguyên so với chúng ta cao hơn một hoặc là rất nhiều cấp độ, làm đồng loại, chúng ta có thể rõ ràng cảm giác được khí tức của bọn họ, bọn họ là sinh mệnh thực vật phi thường đáng sợ.”
Khẽ hừ một tiếng, Thanh Tham đem linh dịch trong chén gỗ uống một hơi cạn sạch: “Không thể để sinh mệnh thực vật nhúng tay chuyện này. Nếu là bọn họ mà nói, bọn họ có lẽ sẽ... Nếu bọn họ chiếm được thân thể Bàn Hành, có lẽ sẽ có biến cố không lường được xảy ra, chúng ta không thể chấp nhận loại chuyện này.”
Cực kỳ nghiêm túc nhìn Cơ Hạo, Thanh Tham mang theo một tia mong chờ nói: “Chúng ta cần, là Bàn Hành hoàn toàn ngã xuống, đem hắn đốt thành tro, một chút cặn cũng không sót lại hóa thành hư ảo. Chúng ta không làm được, lực lượng của chúng ta không tạo thành được bất cứ thương tổn nào đối với hắn, bởi vì lực lượng của chúng ta bắt nguồn từ hắn, cho nên chúng ta không thể thương tổn hắn.”
“Như vậy, vì sao?” Cơ Hạo nhanh chóng ngắt lời Thanh Tham: “Bàn Hành là người sáng tạo thế giới này, hắn là tạo vật giả của các ngươi, các ngươi đều bắt nguồn từ hắn, vì sao phải triệt để giết chết hắn? Các ngươi lại như thế nào khẳng định, ta nhất định có thể giúp các ngươi giết chết hắn?”
Trên khuôn mặt già nua của Thanh Tham hiện lên một tia sợ hãi cùng tuyệt vọng, hắn rùng mình, khàn khàn nói: “Không giết chết hắn, chúng ta đều sẽ chết. Chúng ta biết, chúng ta đều sẽ bị hắn nuốt... Đã có ông bạn già ù ù cạc cạc biến mất, có lẽ kế tiếp, sẽ là ta.”
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Thanh Tham nhìn Cơ Hạo nói từng chữ một: “Hắn trọng thương, ngủ say, vô số năm qua, hắn chỉ miễn cưỡng thức tỉnh vài lần... Hắn từng tham gia một trận đại chiến vây công Bàn Cổ thánh nhân, thương thế của hắn, là bị Bàn Cổ thánh nhân gây thương tích!”
Khóe mắt Cơ Hạo kịch liệt run rẩy một phen, hắn trực tiếp ở trong thần hồn không gian hỏi: “Lão gia hỏa, ngươi biết Bàn Hành không?”
Hư ảnh từ trong thần hồn không gian lộ ra nửa gương mặt, cười nhạt hừ lạnh một tiếng: “Năm đó, ta... người Bàn Cổ giết nhiều rồi, ai nhớ rõ loại tiểu lâu la này? Xem bổn nguyên Bàn Hành thế giới này, Bàn Hành này năm đó cũng chỉ là mặt hàng cấp lâu la, ai không ngại phiền ghi nhớ hắn?”
Thanh Tham mang theo hoảng sợ và tuyệt vọng tiếp tục nói: “Bản thể Bàn Hành, là một cái cây ăn thịt người... Bản tính hắn cực kỳ hung tàn, vô tình... Hắn từ Bàn Cổ thế giới chạy thoát trở về, trên bản thể của hắn còn khảm một thanh đại phủ, hắn...”
Hư ảnh đột nhiên từ trong thần hồn không gian hiện ra toàn bộ thân thể, hắn khàn cả giọng quát lên: “Rìu? Cơ Hạo tiểu tử, giết chết hắn, giết chết Bàn Hành, đem cây rìu đó đoạt lại! Chết tiệt, thế mà lại là bị hắn trộm đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.