Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1236:




Nếu không kịp thời dừng lại thì chỉ sợ linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng.  
Còn về tiếng cười của Cuồng Thần mà Lâm Lăng nói, nhiều năm như vậy Xích Vưu cũng chưa bao giờ cảm nhận được.  
Cho nên giờ phút này, nghe Lâm Lăng nói thế, trong lòng hắn ta cực kỳ chấn động.  
“Ngươi chưa từng cảm nhận được ý chí trong đó sao?” Lâm Lăng không nhận ra sự ngạc nhiên của Xích Vưu, lập tức hỏi.  
“Không... Không có.” Xích Vưu lắc đầu, lúc nói lời này có vẻ khá xấu hổ lúng túng.  
Dù sao thì bàn về địa vị, hoặc thực lực thì hắn ta cũng tự nhận mạnh hơn ‘Thiên La thành chủ’ trước mắt mấy cấp bậc, nhưng lại hoàn toàn không chiếm được ưu thế gì ở đồ đằng lưu giữ ý chí của Cuồng Thần.  
Nghĩ vậy, hắn ta không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng trong lòng.  
Có lẽ, đây chính là thứ được gọi là cơ duyên võ đạo.  
“Ta nghe điện chủ đời trước nói qua, đồ đằng trên cột đá này là năm đó khi Cuồng Thần đại nhân sắp viên tịch đã tự tay khắc ra.”  
Xích Vưu nhìn chằm chằm vào cột đá trước mắt, trong mắt tràn ngập sùng kính.  
“Bên trong ẩn chứa tất cả những gì Cuồng Thần đại nhân học được lúc còn sống, thậm chí còn có chiến khải Cuồng Thần của ngài.”  
Nói đến đây, khóe miệng hắn ta nhếch lên một ý cười, “Nhưng chuyện này chỉ là truyền miệng, cũng không biết là không là thật.”  
“Nhiều năm qua, khoá trước điện chủ, mặc dù có bộ phận tìm hiểu trong đó ý cảnh, lại cũng không xuất hiện áo giáp Cuồng Thần gì.”  
“Ngay cả bốn vị Cuồng Vương đang được thế hiện tại cũng như thế.”  
Chiến khải Cuồng Thần?  
Lâm Lăng hơi rung động, lập tức tập trung nhìn lại áo giáp màu đỏ sậm trên người Cuồng Thần trên đồ đằng.  
Nhìn tạo hình, trong cũng rất uy vũ bất phàm.  
“Đáng tiếc, Cuồng Thần Điện truyền thừa đến thế hệ ta, đừng nói là tìm ra chiến khải Cuồng Thần, ngay cả ý cảnh trong đó cũng không thể nghiền ngẫm ra chút nào.”  
Xích Vưu tự giễu cười, nhưng nhìn ra được từ ánh mắt tràn ngập khát khao kia là hắn ta rất khát vọng đạt được sức mạnh này.  
“Có thể để ta thử một lần không?”  
Nghe xong sự tích Xích Vưu kể lại, trong lòng Lâm Lăng rất tò mò, hiển nhiên rất có hứng thú.  
Nhưng nơi này không phải địa bàn của hắn, phải trưng cầu sự đồng ý của đối phương thì mới có thể tìm hiểu.  
Tùy tiện xem vài lần, căn bản không thể thăm dò ra càng nhiều thứ.  
Nghe vậy, ánh mắt Xích Vưu hơi đanh lại, không khỏi nhìn thêm Lâm Lăng vài lần, nhưng vẫn chưa lên tiếng đồng ý, ngược lại còn trầm mặc.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.