Trần Văn Lâm nhìn nàng nghi hoặc hỏi:
- Mina, có chuyện gì thế?
- Em đã nghỉ việc tại Bang Hội Emperor, anh có thể cho em một việc làm tại.... Thị Trấn Markham của anh không?
- Làm việc cho Thị Trấn Markham, em chắc đấy chứ?
- Chắc chắn, ở đây trú nạn, không có việc gì làm cũng chán.
- Em làm được việc gì?
- Làm trợ lý cho chị ấy, em từng làm việc tại tập đoàn SVR, nên cũng hiểu về quản lý.
- Không có vấn đề gì. Có điều, em cần học rõ ngôn ngữ Đại Nam đi đã. Ha ha. Làm trợ lý mà không hiểu sếp nói gì, thì hơi bị kỳ lạ đó.
- Hừ, em có 140 IQ, học ngôn ngữ cũng là thế mạnh của em. Cứ đợi đi. Hừ hừ.
- Được, cứ đến Thị Trấn Markham trước đi.
Nói đến cũng có phần hài hước, mặc dù Trần Văn Lâm chịu điều tiếng khi Vương Hạ Quân và các thành viên Bang Hội Thiên Ân bị sát hại. Nhưng hắn lại có được một tòa thành trì ở vị trí vô cùng tốt. Tử thủ ở chỗ đó, có thể nói là một người giữ cửa ải, nghìn quân không qua được.
Mina Rockefeller từng làm Quân Đoàn Trưởng Quân Đoàn Thứ Tư của Bang Hội Emperor. Ở Bang Hội đứng đầu như Emperor, không có năng lực, muốn làm thành viên cũng khó, chứ đừng nói là làm Quân Đoàn Trưởng. Có thể một phần nào đó là nhờ vào việc nàng là thiên kim tiểu thư, nữ thần sắc đẹp của Bang Hội Emperor. Nhưng năng lực vẫn là trên hết.
Hiện tại Thị Trấn Markham cũng đã có quy mô không nhỏ. Nhờ vào việc liên tục bành trướng, xâm chiếm, mở rộng lãnh thổ, nên đã hoàn toàn làm chủ khu vực Rừng Villiant, Thị Trấn Markham, khu rừng xung quanh Cứ Điểm Hang Goblin, và thêm một chỗ nữa, mà Bùi Phương Thảo đặt cho cái tên: Thung Lũng Ngọc.
Nhiều nơi như vậy, cho dù có được sự trợ giúp từ mấy vị Lãnh Chúa kia, Bùi Phương Thảo vẫn rất vất vả trong việc quản lý lãnh địa gần hai trăm nghìn cư dân này.
Một phần cũng là vì lãnh địa trải dài, không tập trung trong một khu vực. Nếu đi bộ từ thành trì của Bang Hội Thiên Ân - chỗ xa nhất ở phía đông, cho đến Thung Lũng Ngọc - chỗ xa nhất ở phía tây, thì cũng mất hai mươi lăm ngày di chuyển. Có thể nói là đất rộng, nhưng dân cư lại cực kỳ thưa thớt, không tập. Dẫn đến việc khó quản lý.
...........
Ba ngày trôi qua, Trần Văn Lâm vẫn cùng đại quân nghỉ ngơi tại Ải Sun. Nhưng có một việc diễn ra làm hắn hơi bất ngờ. Đó chính là...
Sự kiện Vương Quốc Đại Chiến kết thúc sớm hơn dự kiến.
Đúng vậy, chính là sự kiện Vương Quốc Đại Chiến đã chính thức kết thúc.
Sau khi Trần Văn Lâm và Anthony Lowren chiếm được Ải Zare, đồng thời đánh bại đại quân mười bốn triệu binh sĩ Vương Quốc Thrink do Argur Tiber làm Tổng Chỉ Huy. Thì bên cao tầng Vương Quốc Thrink đã có một quyết định: Nghị hòa.
Ba ngày qua, ở hai chiến trường còn lại cũng không hề có chiến sự gì lớn, nhường cho việc bàn bạc nghị hòa của hai Vương Quốc.
Cuối cùng, hai bên đi đến điều kiện.
Vương Quốc White Wing sẽ nhường lại Ải Zare cho Vương Quốc Thrink.
Đổi lại, Quốc Vương của Vương Quốc Thrink phải chấp nhận ba điều kiện của bên bại trận.
Thứ nhất là ký vào hợp đồng đã xin sự chứng kiến từ Thần Chiến Tranh Zeta, bảo đảm trong vòng mười năm, không được phát binh tấn công Vương Quốc White Wing.
Thứ hai là Vương Quốc Thrink phải bồi thường một tỉ Vàng cho Vương Quốc White Wing. Một tỉ Vàng nghe thì tưởng nhiều, nhưng thật ra đối với mấy Vương Quốc lớn, một tỉ Vàng chẳng là cái gì. Công sức và tiền bạc để xây dựng một tòa quan ải dài mấy chục Kilomet như Ải Zare, hay Ải Sun, không phải một tỉ Vàng là có thể làm được. Nên điều kiện thứ hai này, chỉ có thể xem như đại biểu mặt ngoài. Đại biểu cho White Wing thắng.
Thứ ba là một điều khoản bí mật, không hề được tiết lộ. Chỉ có hai vị quan ngoại giao của hai Vương Quốc, và Quốc Vương là biết.
Hòa bình, là điều mà bất cứ người dân nào cũng muốn. Chẳng ai muốn chiến tranh cả, cho dù là tộc Nerz thiện chiến. Họ thiện chiến, không có nghĩa là hiếu chiến. Chỉ chiến đấu khi cần.
Cả Vương Quốc Thrink và Vương Quốc White Wing đều là những Vương Quốc hùng mạnh. Hiện tại cả hai đang trong trạng thái cực thịnh, chiến tranh nhiều, sẽ chỉ làm cho đất nước đi xuống, không có ích gì cho việc phát triển.
Nên ngay khi đang có lợi thế, Quốc Vương của Vương Quốc White Wing cũng không được đà xông lên, chiếm cứ vùng lân cận phía bắc Ải Zare. Mà chọn hòa bình, ổn định đất nước trước.
Tộc Nerz bọn họ còn có kẻ thù lớn là Light Elve, cứ tự nội đấu tiêu hao lẫn nhau, chính là làm lợi cho kẻ thù.
Kết thúc sự kiện lần này, Trần Văn Lâm cũng không đạt đến cấp sáu mươi chín như kỳ vọng, mà chỉ đạt cấp sáu mươi tám. Nhưng hắn cũng không thấy thất vọng, kết thúc sớm một chút, hắn có thể sớm trở về Thị Trấn Markham, chuẩn bị cho cuộc đối đầu với quân đội của các gia tộc thuộc Hoa Bắc Đế Quốc.
Cho dù có đến bảy tám phần nắm chắc chiến thắng, nhưng vẫn nên cẩn thận, chuẩn bị kỹ càng thì hơn. Đây là đánh trận, là chiến tranh, không phải là trò đùa. Một chút bất cẩn, có thể tạo thành đại họa không thể lường trước.
Giống như Tổng Chỉ Huy Argur Tiber của Ải Zare. Nếu như bọn họ chú ý hơn, thì vẫn có thể bảo vệ được Ải Zare. Không đến mức chỉ trong vài phút, đã bị mất ải, dẫn đến toàn quân thất bại, chạy như chó nhà có tang.
Ban đầu Anthony Lowren để người rút khỏi chiến trường giữa hai ải, nhường cho Argur Tiber chiếm, đã là hành động bất thường rồi. Chỉ cần cẩn thận hơn, là sẽ nhận ra âm mưu. Cho dù không đoán đúng, thì cũng sẽ lên kế hoạch để đối phó.
Thu hoạch lớn nhất lần này, chính là hắn được thêm một phần mười thuộc tính cơ bản, không tính trang bị, sức mạnh tăng thêm một bậc.
Ngoài ra, còn mượn được hai trăm nghìn Thiết Giáp Kỵ Binh từ các Lãnh Chúa kia. Tất nhiên không phải là mượn không, hắn sẽ phải trả một viên Soul Gem tím cho mỗi một nghìn binh sĩ. Ngoài ra, với mỗi binh sĩ bị chết hoặc trọng thương đến tàn phế, hoặc đánh mất năng lực chiến đấu, hắn sẽ phải trả một Vàng làm bồi thường.
Mấy điều kiện này thật ra đã là rất mềm, do những Lãnh Chúa kia cũng nể trọng, kính phục Trần Văn Lâm.
Chứ những Thiết Giáp Kỵ Binh kia, ai ai cũng đều có kinh nghiệm sa trường dày dạn, có trang bị cao cấp, toàn bộ đều là phẩm chất lam ba sao. Cho dù không thể so với Trọng Kỵ Binh Thị Trấn Markham, nhưng cũng rất tinh nhuệ rồi. Trên thế giới lúc này, cho dù là những Quân Đoàn tinh nhuệ của Bang Hội Emperor, cũng không thể so với đội Thiết Giáp Kỵ Binh này.
Trần Văn Lâm nhìn binh sĩ rời đi dần, hắn cũng nhảy lên lưng chiến mã, chuẩn bị dẫn quân rời đi. Sự kiện kết thúc, truyền tống trận trở lại bình thường, không thể đưa đại lượng binh sĩ đi, nên toàn bộ phải di chuyển bằng đường bộ.
Giật dây cương một cái, Trần Văn Lâm ra lệnh:
- Hướng nam, thẳng tiến.
- Toàn quân, đi về phía nam.
- Frank trợ lý, ngài đến đây có chuyện gì vậy?
- Tổng Chỉ Huy có lệnh, bảo ngài theo ngài ấy tiến về Vương Đô Septim. Đây là lời của Quốc Vương Bệ Hạ. Với lại Lãnh Chúa Jake Markham này, ngài cũng cần về Vương Đô để lãnh thưởng nữa.
- Được, ngài đi trước đi, bảo Tổng Chỉ Huy Anthony Lowren chờ ta một chút, ta sẽ qua liền. Ta cần dặn dò binh sĩ trước khi đi.
- Được, ta về báo với Tổng Chỉ Huy. Ngài cũng nhanh một chút. Chúng ta đợi ở truyền tống trận.
Trần Văn Lâm đưa mắt nhìn gã rời đi, rồi quay qua dặn Tony Gelatin:
- Tony Gelatin, ngươi dẫn theo đại quân, trở về Thị Trấn Markham. Đường đi cũng dài, các ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất trở về.
- Tuân lệnh!
Thời điểm giao chiến với Hoa Bắc Đế Quốc còn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu ngày. Đầy đủ thời gian trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sức lực chiến đấu.