Tất cả Kỵ Binh tràn lên, xâu xé Bộ Binh của Vương Quốc Thrink, cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một bên, có thể nói là đồ sát cũng không quá.
Kỵ Binh là khắc tinh của Bộ Binh, số lượng lại có phần ngang bằng nhau. Bộ Binh không thể nào là đối thủ của Kỵ Binh, cho dù đó là Trường Thương Binh.
Chưa kể đến chuyện sĩ khí hai quân lúc này khác nhau thế nào, một bên là tàn binh bại trận, một bên chiến thắng oanh liệt.
Sĩ khí, nó là một thứ vô cùng quan trọng trên chiến trường. Sĩ khí cao, thì có thể dùng ít thắng nhiều, dùng dương mưu phá âm mưu.
Tiết la giết, hô hào vang trời. Vũ khí chạm nhau, kim loại va chạm tạo ra những âm thanh chát chúa vang lên.
Bộ Binh Vương Quốc Thrink chống cự trong vô vọng, họ bị Kỵ Binh vờn quanh, rồi bất chợt xuyên thẳng qua, cắt đội hình ra thành từng mảnh.
Loạn trận hình, sĩ khí giảm, sức chiến đấu tụt lùi. Nhưng cũng may họ là người Nerz, không biết cái gì gọi là sợ, hay đầu hàng.
Cũng chính vì thói quen chiến đấu của mình, nên người Nerz đánh nhau rất ít khi thu tù binh. Vì đối phương không đầu hàng, không bỏ cuộc. Nên muốn cũng không thu tù binh được.
Những Bộ Binh này thì lại càng không, họ có gia đình, người thân đang sinh sống tại lãnh thổ Vương Quốc Thrink. Nếu như họ đầu hàng, thì gia đình họ cũng sẽ không sống nổi. Nên chiến đấu hết mình, chính là cách duy nhất.
Không lâu sau, gần như đã tàn sát hoàn toàn chỗ Bộ Binh này, Anthony Lowren ra lệnh:
- Tập hợp quân đội, thanh lý chiến trường, chúng ta trở về Ải Sun.
- Tổng Chỉ Huy, sao chúng ta không tiếp tục truy kích.
- Lúc này không thích hợp truy kích, binh sĩ Thiết Giáp Kỵ Binh của Lãnh Chúa Jake Markham dẫn đầu cũng đã mệt mỏi, tiếp tục chiến đấu, không có lợi ích gì.
- Trận truy kích này chỉ là giải tỏa áp lực tâm lý của binh sĩ, họ bị vây trong Ải Sun một thời gian, chỉ có thể bị động thủ, rất áp lực. Chúng ta chỉ chém giết một trận để mọi người thoải mái hơn thôi. Hơn nữa, bây giờ binh sĩ hưng phấn quá đà, tiếp tục truy kích, rất dễ bị địch mai phục, bao vây.
- Tổng Chỉ Huy, ngài đúng là đã tính cả, ta còn thua nhiều.
- Hoàng Tử quá khen, ta chỉ là đánh nhiều, biết nhiều mà thôi. Thêm một thời gian nữa, chưa chắc ta đã lợi hại bằng ngài.
- Toàn bộ, rút quân. Trở về Ải Sun nghỉ ngơi.
Lúc này, Dulcie Maris dẫn theo năm thành viên trong quân đoàn của mình, theo lối đi duy nhất trong tòa lăng mộ Acient Elve, tiến sâu vào bên trong.
Theo ghi chép, thì lăng mộ này được xây trên sườn một ngọn núi khá lớn. Nếu bọn họ cứ tiếp tục đi như thế này, thì sớm muộn gì cũng sẽ tiếp cân trung tâm quả núi lớn đó.
- Quân Đoàn Trưởng, phía trước hết đường đi.
Dulcie Maris gật đầu, nàng thấy con đường phía trước đã bịt kín, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì không phải là hết đường, mà ở đó có một cánh cửa kim loại đang đóng chặt.
Dulcie Maris nói:
- Lên phía trước, xem thử sau cánh cửa này có gì?
- Dùng kiếm, rạch một lỗ hổng đi.
- Vâng.
Nghĩ đến gì đó, Dulcie Maris ra hiệu người kia ngừng lại rồi nói:
- Chỉ khoét một lỗ to hơn đầu người một chút thôi, lỡ bên trong có quái vật gì đó hùng mạnh, thì chúng ta vẫn chạy được.
- Đã hiểu, Quân Đoàn Trưởng.
Vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, nàng liền thụt đầu lại, nhỏ giọng ra hiệu:
- Mau bịt lỗ này lại, rồi rời đi, về tổng bộ, càng nhanh càng tốt. Có chuyện không ổn rồi.
Quả núi này gần như bị khoét rỗng phần ở giữa, tạo thành một khoảng không gian vô cùng khổng lồ bên trong quả núi.
Mà ngọn núi này, tính từ chân lên đến đỉnh phải tầm bốn nghìn mét, đủ để biết không gian bên trong nó cao thế nào.
Mà chôn cất ở bên trong, cũng không phải là Thân Vương Acient Elve gì đó, cấp Oblivion không thể được như sinh vật đang nằm trong đó.
Một tên kiếm sĩ mặc giáp màu xám, cơ thể vô cùng khổng lồ, thân hình to như ngọn núi, cơ thể hắn lơ lửng giữa vùng không gian bên trong quả núi.
Phần xung quanh, là vô số Dread, cũng giống như mất trọng lực, lơ lửng giữa không trung. Số lượng nhiều đến mức, Dulcie Maris không kịp ước đoán, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này, báo cho tổng bộ những gì có bên trong.
Trên đường chạy ra, một Dragon Slayer có phần sợ hãi, nhỏ giọng nói:
- Quân Đoàn Trưởng, đó là sinh vật gì?
- Ta không biết, nhưng nó cũng quá khổng lồ, chỉ nhỏ hơn Hỏa Long Desmond một chút mà thôi. Nhanh rời đi, để tổng bộ xử lý. Chuyện này nằm quá tầm kiểm soát của chúng ta.
- Chậc chậc. Thật là, làm sao lại có người giống nhau đến như vậy được a.
Iris Volkirha cắn cắn tay, nhìn lên khuôn mặt của Mina Rockefeller, rồi lấy điện thoại ra, xem mấy tấm hình tự chụp của mình, so sánh một hồi rồi nói:
- Chị Hiểu Tuyết, rõ ràng là em đáng yêu hơn có được không a.
- Cưng làm sao bằng chị. Thân hình gì mà trước sau như một, còn đòi giống chị.
Với lại con bé này nhìn mới có mười ba mười bốn tuổi, còn chưa phát dục, không ngực không mông, trước sau như một. Không thể nào là chị em với nàng được. Nữ nhân dòng họ Rockefeller đều có thân hình rất nóng bỏng, quyến rũ. Chỉ trừ mấy người ăn quá nhiều, dẫn đến béo phì thì mới khác thôi.
Mai Hiểu Tuyết sờ sờ đầu Iris Volkirha nói:
- Tất nhiên là Iris của chúng ta xinh đẹp đáng yêu hơn rồi. Hai người đứng cạnh nhau, để chị chụp một tấm. Bảo đảm sẽ hot a.
Mina Rockefeller thân hình nảy nở hơn nàng, cũng xinh đẹp hơn một chút, lại còn là thiên kim tiểu thư nhà Rockefeller. Mọi thứ đều nhỉnh hơn mình một chút, làm cho nàng cảm thấy địa vị của mình bị lung lay.
Khi Mai Hiểu Tuyết đang định đăng tải tấm hình lên mạng xã hội, thì Mai Thanh Huyền ngay lập tức xuất hiện, ngăn cản hành vi có phần ngu ngốc của em gái lại.
Mina Rockefeller là thiên kim tiểu thư của Rockefeller gia tộc, thân phận đặc thù. Để nhiều người biết nàng ở đây là chuyện không tốt, dễ bị lợi dụng, gặp chuyện bắt cóc, tập kích, ám sát gì đó.
Hơn nữa nếu để những con em tài phiệt, quý tộc, hoàng gia trên thế giới biết nữ thần Mina Rockefeller ở đây, thì sẽ vô cùng phiền phức. Những kẻ theo đuổi kia, không có người nào là thân phận bình thường., thậm chí có người còn đủ sức nói chuyện ngang hàng với cha mẹ nàng.
Tập đoàn Thăng Long rất khó ngăn cản những người đó tiếp cận Mina Rockefeller. Ngăn chặn họ, sẽ gặp phải phiền phức không lường trước được. Nếu để mấy thanh niên tự cho là "tài tuấn" đó ghi hận, thì không biết họ sẽ dùng âm mưu gì để đối phó tập đoàn Thăng Long. Và cả Trần Văn Lâm nữa, nam nhân duy nhất ở trong căn nhà này, cùng với Mina Rockefeller.
Iris Volkirha mà bị lộ ra ngoài, cũng sẽ không kém gì Mina Rockefeller. Chắc lúc đó những tin đồn kiểu như Thomas Rockefeller có con rơi, con ngoài giá thú gì gì đó là không thể tránh khỏi. Gia tộc Rockefeller biết được, chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà phải tìm hiểu Iris Volkirha kỹ càng một phen.
Mặc kệ mấy nữ nhân kia ngồi làm bà tám, Trần Văn Lâm đang ngồi một góc, bàn chuyện với Bùi Phương Thảo. Hiện tại là thời kỳ phi thường, từ Thị Trấn Markham cho đến những chỗ khác, đều cần quản lý rõ ràng.
- Phương Thảo, vụ bức tường thành phía nam thế nào rồi?
- Mình huy động rất nhiều người tham gia xây dựng, nên nhanh thôi, chắc một tuần nữa là xong. Chỉ cần bọn họ không có vũ khí công thành hạng nặng, thì không cần lo lắng lắm.
- Còn về Bang Hội Shadow của Rockefeller gia tộc thì thế nào?
- Bọn họ đã chuẩn bị xuất phát, tính thêm cả mười lăm Bang Hội phụ kia, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lăm nghìn người. Mình đã chuẩn bị sẵn sàng ba trăm nghìn bộ trang bị có phẩm chất lam một sao. Tính ra khá là tốn kém, phải dùng bốn viên Soul Gem phẩm chất cam để đổi lấy chỗ trang bị này.
- Không có vấn đề gì, Soul Gem chúng ta không thiếu, chỉ cần Bang Hội Shadow đủ mạnh. Kết hợp với chỗ quân mà mình mượn được từ Ải Sun, đám Hoa Bắc Đế Quốc kia sẽ phải trả giá lớn lần này. Mình muốn cho bọn họ biết, Thị Trấn Markham không phải muốn là có thể động vào.