Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 81:





Khương Lệ nghe viên cảnh sát nói vậy thì nước mắt lã chã: “Lưu Đại Phú khốn nạn, dám hại lão Đổng nhà tôi thành ra vậy!”
 
Viên cảnh sát hoảng loạn nhìn người nhà nạn nhân nói khóc là khóc. Nước máy còn không chảy êm bằng bà đâu đấy, không biết kỹ năng diễn xuất này là bẩm sinh hay luyện tập mà có thế?
 
Viên cảnh sát khựng lại một chút rồi lại hỏi thăm: “Có thể cho tôi hỏi là vết thương trên người ông Đổng từ đâu được không?”
 
Biểu cảm trên mặt Khương Lệ cứng lại, áy náy nhìn lung tung: “Bất cẩn bị thương thôi.”
 
“Bất cẩn?”
 
“Thì vừa nãy chúng tôi có sây sát nhẹ.” Khương Lệ phản ứng cực nhanh.
 
Viên cảnh sát cúi đầu nhìn nạn nhân, thầm nghĩ sây sát nhẹ nhưng mà ảnh hưởng lớn ghê ha.
 
Vết thương ngoài da của ông nghiêm trọng hơn cả tinh thần bị ô nhiễm. Một tuần chắc còn chưa đủ để dấu răng trên tay ông lành lại ấy chứ. Thầm thương thay số phận của ông Đổng.
 
Sợ con gái tới mức mới ném tách trà vào người cô thôi đã khiến cả nhà thấy bất thường, sau đó còn bị vợ mình “sây sát” thành ra vậy. Rốt cuộc thì phải sống trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng cỡ nào mới như vậy chứ!
 
Lão Đổng còn đang ngậm tất: Hu hu hu hu…
 
“Đồng chí cảnh sát, các cậu có bắt Lưu Đại Phú kia không?” Khương Lệ lanh lợi chuyển chủ đề về Lưu Đại Phú.
 
“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra theo quy trình thông thường, không bỏ qua bất cứ nghi phạm nào.” Yến Linh lên tiếng trả lời.
 
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nói rồi Khương Lệ lại nhìn sang Đổng Chính Hào, do dự hỏi, “Vậy phải xử lí lão Đổng nhà tôi kiểu gì đây? Cứ trói lại như vây hả?”
 
Mặc dù bà cũng không ngại làm thế.

 
Yến Linh lại tưởng bà lo lắng cho chồng nên đáp: “Với tình trạng hiện tại thì tốt nhất là nên đưa ông Đổng tới đơn vị y tế khám xem sao. Chúng tôi sẽ liên lạc với bệnh viện giúp gia đình mình.”
 
Cô nàng liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới, viên cảnh sát đó liền ra ngoài gọi điện.
 
Bằng chứng, lời khai đều đã được lấy xong. Không lâu sau, đơn vị y tế mà Yến Linh liên lạc cũng cho người tới đón Đổng Chính Hào.
 
Vốn dĩ Khương Lệ định đi cùng chăm sóc ông nhưng Đổng Duyệt và Đổng Kỳ lạ đòi theo.
 
Bà nói mãi nhưng cả hai đều không chịu nghe, cuối cùng đành phải nhìn sang Liễu Mộc Mộc, có vẻ muốn nhờ cô tạm thời gánh vác trách nhiệm của chủ nhà.
 
Liễu Mộc Mộc giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của Khương Lệ, quay sang hỏi Yến Linh: “Lát nữa các em định đi tìm Lưu Đại Phú hả?”
 
Yến Linh lắc đầu: “Sợ là bây giờ chưa được đâu, phải sang ngày mai cơ.”
 
Bây giờ chưa có đủ bằng chứng cho nên vụ án chỉ là lời nói một phía của nhà họ Đổng mà thôi. Cho dù Lưu Đại Phú là nghi phạm lớn nhất hiện tại thì cũng phải có bằng chứng sau khi kiểm tra đồ trang trí kia xong mới được.
 
Liễu Mộc Mộc không thất vọng mấy, hỏi tiếp: “Vậy khi nào các em đi điều tra ông ta có thể dẫn chị theo không?”
 
Yến Linh nhìn sang anh mình, thấy Yến Tu không có ý kiến gì mới thắc mắc: “Chị định làm gì?”
 
“Không có gì, chỉ là tò mò vì sao ông ta làm vậy trong khi bố chị không gây thù chuốc oán gì ông ta thôi.”
 
Nếu nói lão Đổng gần đây gây thù chuốc oán ai thì Liễu Mộc Mộc nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra mẹ ruột của mình mà thôi.
 
Mặc dù lão Đổng không kể hôm đó khi gặp mặt, ông đã từ chối bà ta thế nào, nhưng chắc chắn quá trình chẳng vui vẻ gì đâu.
 
Trùng hợp là mẹ ruột của cô lại cưới một người thuộc gia tộc huyền học nào đó.
 
Đến mức này rồi thì sao cô không nghi ngờ cho được.
 
Bọn họ chỉ tới thủ đô du lịch một thời gian, không thể ở lại đây mãi được. Thay vì đợi Yến Linh điều tra ra, cô cảm thấy mình tự đi xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ thì nhanh hơn. Nếu là mẹ ruột của cô thật thì cũng phải có nguyên do chứ.
 
Yến Linh từ chối khéo: “Sợ là làm vậy không đúng quy trình thông thường đâu ạ.”
 
“Vậy thôi.” Liễu Mộc Mộc hơi tiếc nuối, biết ngay là không được mà.
 
Yến Linh không nghĩ gì thêm, thấy Khương Lệ dẫn hai đứa con đi theo Đổng Chính Hào thì nói với Liễu Mộc Mộc: “Bọn em đi trước đây. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với em bất cứ lúc nào nhé.” Sau đó cô nàng đưa số điện thoại của mình cho Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc lưu số cô nàng vào danh bạ xong thì vẫy tay, “Bye bye.”
 
Trong hành lang khách sạn lờ mờ sáng, cô đứng bên cạnh Yến tu cao lớn bỗng nhỏ bé hơn hẳn. Khi cười lên, đôi mắt hạnh cong cong lóe lên tia sáng lấp lánh.
 
Hai người trái ngược như vậy mà khi đi cùng nhau lại trông hòa hợp đến lạ.
 
Yến Linh cũng vẫy tay với cô: “Bye bye.”
 
Cô nàng nhìn sang Yến Tu, thấy chân anh vẫn giữ nguyên tại chỗ thì biết anh không định đi cùng.
 
Cho dù bố mẹ Liễu Mộc Mộc không ở đây thì ở lại lúc hơn mười giờ đêm cũng bạo quá đó nha.
 
Nhưng cô nàng nào dám nói, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.
 
Sau khi tiễn bọn họ đi xong, Liễu Mộc Mộc đóng cửa phòng Đổng Chính Hào và Khương Lệ lại rồi về phòng mình.
 
Cô đứng bên ngoài cửa phòng, đang định lấy thẻ phòng ra mở cửa thì đột nhiên phát hiện sau lưng còn có người, quay lại hỏi Yến Tu: “Anh không đi hả?”
 
“Ừm.”
 
Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ vậy cũng được, đúng lúc cô có chuyện muốn nhờ Yến Tu giúp.
 
Nhưng còn chưa kịp nói vậy thì Yến Tu đã lấy thẻ phòng từ tay cô mở cửa.
 
Cánh cửa răng rắc vài tiếng rồi đóng lại, thẻ phòng rơi xuống mặt đất, còn Liễu Mộc Mộc thì bị đè lên cửa.
 
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô khẽ “A” lên một tiếng, chờ cô nói hết đã chứ.
 
Tiếc là Yến Tu không định để cô nói.
 
Hai tay đè lên cửa giam cô lại, chàng trai cúi đầu tìm tới cánh môi mềm mại của cô. Anh không chịu tiến vào, chỉ liếm láp bên ngoài như con sư tử vừa bắt được con mồi, dùng móng vuốt đùa nghịch cùng con thỏ nhỏ đang run lẩy bẩy.
 
Liễu Mộc Mộc quên mất mình định nói gì. Tất cả giác quan của cô đều đang tập trung vào xúc cảm nơi đôi môi chạm nhau.
 
Cơn triền miên qua đi, Liễu Mộc Mộc nghiêng đầu tránh khỏi đôi môi đang đuổi theo mình, khẽ nói: “Đừng hôn nữa.”
 
Yến Tu bật cười làm lồng ngực rung lên: “Không thích à?”
 
“Không, không hẳn.”
 
Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ: Thích thì thích, nhưng làm vậy thì trễ nải việc quan trọng mất. Cứ vậy thì cô sẽ quên luôn mình định nhờ anh cái gì mất.
 
Một lúc sau, Yến Tu mới lùi lại. Anh cúi người nhặt thẻ phòng lên, cắm vào công tắc thẻ từ khiến đèn điện cả phòng sáng lên.
 
Ánh đèn chói mắt làm Liễu Mộc Mộc híp mắt lại. Cà vạt và áo khoác của Yến Tu rơi dưới chân cô, trên người anh bây giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng chỉ còn cài hai cúc, vạt áo không biết bị kéo ra từ lúc nào.
 
Nếu không phải khi nãy cô lấy lại lý trí kịp thời thì có khi cả áo sơ mi của anh cũng mất tăm mất tích luôn rồi. Như vậy thật thì chết mất.
 
Thấy Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm mình, Yến Tu cúi đầu nhìn quần áo trên người. Khóe môi anh nhoẻn lên, chậm rãi cài từng chiếc cúc áo lại.
 
Không biết vì sao khi nhìn anh cài cúc, Liễu Mộc Mộc lại đỏ mặt. Cứ cảm thấy anh làm gì cũng như dụ dỗ cô, đã vậy cô còn không khống chế được bản thân nữa chứ!
 
Liễu Mộc Mộc cố gắng để mình chỉ nhìn từ cổ anh trở lên. Cô chống một ngón tay lên ngực anh để anh không thể lại gần: “Anh không được qua đây, em còn có chuyện muốn nói.”
 
Yến Tu giữ tay cô hôn lên mu bàn tay: “Nói gì? Muốn tôi dẫn em đi gặp Lưu Đại Phú à?”
 
Liễu Mộc Mộc tròn mắt: “Sao anh biết?”
 
Yến Tu không đáp, đôi mắt sâu hun hút do dự dừng lại nơi gương mặt cô, cuối cùng cúi đầu cắn khuôn mặt mềm mại của cô một cái thật nhẹ.
 
Liễu Mộc Mộc khẽ la một tiếng, dùng sức đẩy anh ra: “Tự dưng đi cắn người vậy.”
 
“Tôi đang thu tiền trợ giúp, không được à?”
 
Được rồi, Liễu Mộc Mộc thầm nghĩ, sau đó chường bên mặt còn lại ra: “Vậy anh cắn luôn bên này đi? Mua một tặng một. Chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”
 

Yến Tu bật cười, vùi vào hõm cổ cô. Hai người bám lấy nhau một lúc, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng ném anh ra khỏi phòng được.
 
Bây giờ đã sắp mười một giờ. Cô biết tối nay Lưu Đại Phú sẽ ở trong cửa hàng nên không nóng vội mấy.
 
Khi bọn họ tới cửa hàng của Lưu Đại Phú thì đã mười hai giờ mười lăm phút.
 
Cả con đường vắng bóng người, chỉ còn vài bảng hiệu cửa hàng lấp lánh ánh đèn nê ông. Riêng cửa hàng của Lưu Đại Phú là chưa đóng, bên trong vẫn còn sáng đèn.
 
Tối nay nhân viên trong cửa hàng đều đã bị sa thải, chỉ còn một mình Lưu Đại Phú ở trong.
 
Ông ta vừa kết thúc một đơn hàng lớn, có một vị khách bán hai cục đất đá với cái giá rất cao.
 
Cục đất rỉ ra chất lỏng màu đỏ như máu được ông ta đặt bên trong cái hộp làm bằng bạch ngọc.
 
Ông ta say mê nhìn cục đất trong hộp. Loại đất này gọi là đất máu, chất lỏng màu đỏ kia không phải máu mà là chất lỏng chảy ra từ một loại thực vật. Đất máu chuyên dùng để trồng một số loại thực vật dễ chết, rất được các huyền sư yêu thích. Món hàng hai ngày trước ông ta mua cũng là do vị khách này bán.
 
Bề ngoài thì ông ta giao dịch đá quý, phỉ thúy, nhưng thật ra thì là bán đồ cho huyền sư. Thỉnh thoảng lại có vài huyền sư giấu mặt gửi danh sách và hàng cho bọn họ để bọn họ bán đi.
 
Mặc dù kinh doanh phỉ thúy đã kiếm lời nhiều hơn người thường rồi, nhưng hình thức kinh doanh này chẳng khác gì cá cược, sẽ không kiếm được nhiều tiền. Nhưng làm ăn với huyền sư thì khác, ông ta có thể vừa tạo quan hệ với những kẻ có năng lực ưu tú, vừa có thể lấy được những thứ tốt từ chỗ họ.
 
Có những thứ huyền sư bỏ đi lại được người thường ra giá rất cao để mua lại.
 
Ông ta có thể đứng vững ở đất thủ đô không chỉ là vì biết làm ăn mà còn là vì có quan hệ rộng. Ông ta xây dựng quan hệ với những người đó để được họ bảo vệ.
 
Nhưng dạo này nghe nói người đó vừa gặp sự cố gì đó, không biết liệu có giải quyết được chưa. Nếu không giải quyết được thì có lẽ chẳng mấy chốc nữa, ông ta sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
 
Lưu Đại Phú châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi.
 
Ông ta nhìn sang mấy cục đá thô trên quầy hàng. Lúc trước ông ta chọn được mấy cục đá thô chứa phỉ thúy cao cấp, tiếc là bất cẩn để Đổng Chính Hào cướp mất một cục rồi.
 
Lúc đó ý thức của Đổng Chính Hào đã bị ảnh hưởng. Nếu không phải vì sợ Đổng Chính Hào tức lên làm hỏng chuyện thì Lưu Đại Phú đã không để Đổng Chính Hào lấy mất cục đá đó rồi.
 
Nhưng ông ta đã nhớ kỹ chuyện này, chờ sau khi xử lí mọi chuyện xong xuôi thì phải lấy cục đá đó về mới được.
 
Lưu Đại Phú nghĩ ngợi vu vơ, vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy một nam một nữ đứng bên ngoài cửa hàng. Chàng trai ngoại hình cao gầy, chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng. Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, để lộ mặt đồng hồ đắt đỏ nơi cổ tay.
 
Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi nắm tay anh. Cô cột tóc đuôi ngựa, khoác chiếc áo khoác âu phục của chàng trai kia.
 
Ông ta cảm thấy cô gái đó rất quen mặt, không phải là con gái của Đổng Chính Hào đó à? Mấy ngày trước, bọn họ còn cùng ăn một bữa cơm đấy.
 
Đáy lòng Lưu Đại Phú giật thót, sao cô lại tới đây?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.