Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 78:





Thật ra Liễu Mộc Mộc đã biết những chuyện này từ trước rồi, vốn không cần xem tướng.
 
Cũng giống như khi chưa quay lại nhà họ Đổng, cô đã biết Đổng Chính Hào tái hôn và có hai đứa con. Cô biết mẹ ruột của mình đã kết hôn với người khác và sinh con đẻ cái, cuộc sống của bà ta rất tốt.
 
Đương nhiên cô không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng ông nội cô thì có. Khi cô được vài tuổi, cô bắt đầu tò mò vì sao mình không có bố mẹ, thế là ông nội đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
 
Cô chỉ thấy hơi tiếc nuối khi biết bố mẹ ly hôn chứ không hề thấy thiếu thốn. Nhưng càng lớn lên, chút tiếc nuối đó cũng chẳng còn đọng lại chút nào.
 
Ông Lưu mù và ông nội đã bù đắp tình cảm ruột thịt của bố mẹ cho cô rồi.
 
Bọn họ không ở bên cô quá lâu, nhưng đã cho cô rất nhiều. Bọn họ quan tâm cô, bầu bạn cùng cô, nuông chiều, yêu thương cô, mỗi một thứ đều cực kỳ đáng giá.
 
Liễu Mộc Mộc không phải người thiếu tình thương. Mà ngược lại, cô được lớn lên trong hoàn cảnh ngập tràn tình yêu thương. Vì vậy mới trở thành dáng vẻ như bây giờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Ban đầu khi cô tới nhà họ Đổng, tình cảm mà Đổng Chính Hào dành cho cô cũng chỉ hơn người dưng nước lã một chút, chỉ có Đổng Kỳ và Đổng Duyệt mới là đứa con mà ông chấp nhận. Liễu Mộc Mộc biết rõ nhưng không hề thấy đau khổ vì chuyện này. Bởi vì cô vốn chẳng quan tâm ông có yêu thương mình hay không.
 
Với cô thì những thứ đó chẳng đáng giá. Nếu là thứ cô quan tâm thật thì cô sẽ không bao giờ chia sẻ cho người khác.
 
Cho nên dù một người vốn chẳng đáng quan tâm bỗng dưng xuất hiện chỉ có thể làm cô hơi ngạc nhiên một lúc, rằng liệu khi cô bốn mươi tuổi có phải cũng sẽ trẻ đẹp như vậy hay không?
 
Trác Gia Duyệt không thấy lạ khi Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm mình.
 
Dù sao cả hai cũng có quan hệ ruột thịt. Dù sau khi sinh cô ra, hai mẹ con chưa từng gặp lại. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ nảy sinh trong bà ta. Có lẽ cô cũng cảm thấy vậy.
 

Dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Mộc Mộc, Trác Gia Duyệt đứng dậy rời khỏi bàn của mình, ngồi xuống vị trí đối diện cô.
 
Sau khi ngồi xuống, bà ta nhìn Liễu Mộc Mộc. Ánh mắt bà ta có sự đánh giá, nhưng nhanh chóng thu lại, không để cô thấy mình bất lịch sự.
 
Bà ta cất giọng dịu dàng nói với Liễu Mộc Mộc: “Xin chào, cô họ Trác, tên Trác Gia Duyệt, là…”
 
“Mẹ ruột của con.” Liễu Mộc Mộc cắt ngang bà ta, thuận tiện phá hư cảm xúc bà ta mới chuẩn bị xong.
 
Trác Gia Duyệt hơi khựng lại vì ngạc nhiên, sau đó cười: “Lúc trước mẹ có nghe nói con rất giỏi coi bói, xem ra là thật rồi.”
 
Nghe nói…
 
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Đúng là không tệ lắm.”
 
Cô không hỏi bà ta nghe nói từ ai, chỉ tò mò mục đích của Trác Gia Duyệt khi tìm mình.
 
“Chắc là mẹ đặc biệt tới đây tìm con. Có chuyện gì không?” Liễu Mộc Mộc hỏi thẳng.
 
Trác Gia Duyệt vốn định tiết lộ thân phận của mình, sau đó nương theo dòng cảm xúc của cô mà ôn lại những gì xảy ra mấy năm qua. Trước tiên phải để cô cảm thấy khó xử, như vậy cả hai mới dễ làm thân hơn.
 
Thế nhưng Liễu Mộc Mộc không để bà ta có cơ hội này. Thái độ của cô đối với Trác Gia Duyệt khiến bà ta hơi thất vọng.
 
Cho dù bà ta không trông chờ cô con gái này lắm, nhưng cũng không mong Liễu Mộc Mộc có suy nghĩ tương tự về mình.
 
Màn kịch ấm áp đã bị phá ngang, bà ta đành trả lời Liễu Mộc Mộc: “Nghe nói con đến thủ đô, mà mẹ lại muốn gặp con nên đến thôi.”
 
“À, muốn uống gì không?”
 
“Không cần.”
 
Liễu Mộc Mộc gật đầu, nhấp một ngụm nước trái cây: “Con sống rất tốt. Chắc là mẹ cũng thế nhỉ?”
 
“Cũng tốt.”
 
“Vậy là được rồi. Nếu không còn gì nữa thì con đi đây.”
 
“Chờ đã.” Thấy Liễu Mộc Mộc đứng dậy định đi thật, Trác Gia Duyệt vô thức nâng tông giọng, “Mẹ biết trong lòng con rất hận mẹ.”
 
Liễu Mộc Mộc dừng lại, cô không trả lời mà chờ bà ta nói tiếp.
 
“Khi mẹ mang thai con, Đổng Chính Hào ngoại tình khiến mẹ rất tuyệt vọng. Lúc đó mẹ chỉ muốn rời đi, lại không nghĩ tới chuyện dẫn con theo cùng.” Nói rồi bà ta nhìn Liễu Mộc Mộc, khóe mắt hơi đỏ lên, “Con có trách mẹ thì cũng đúng thôi.”
 
Liễu Mộc Mộc bỗng cảm thấy người mẹ ruột này của mình cũng khá thú vị. Không biết bà ta ảo tưởng cái gì mà cảm thấy cô sẽ đau khổ nhỉ?
 
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt: “Cùng lắm thì chúng ta cũng chỉ như người xa lạ thôi. Mẹ không trông mong con, con cũng không trông mong gì về mẹ. Trách mắng, oán hận gì đó thì không cần đâu, nghe sượng lắm.”
 
Trác Gia Duyệt đã từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Liễu Mộc Mộc, nhưng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
 
Đáy mắt bà ta hiện lên vẻ không tin nổi, sau đó là sự thất vọng vây quanh cứ như Liễu Mộc Mộc vừa làm bà ta tổn thương.
 
Từ lúc bắt đầu, bà ta đã quan sát biểu cảm của Liễu Mộc Mộc, cũng rất rành việc nhìn mặt đoán ý. Nếu không có chút bản lĩnh thì sao bà ta có thể yên ổn ngồi trên vị trí vợ của Tề Minh Chiêu ở nhà họ Tề nhiều năm vậy chứ.
 
Nhưng những gì bà ta thấy đó chính là cô không giả vờ. Cô không cố tình làm giá, mà đó là suy nghĩ thật lòng của cô.
 
Sao có thể vậy chứ?
 
“Vậy còn Đổng Chính Hào? Con cũng không trách ông ta ư? Cho dù… Cho dù mẹ ông ta bán con cho bọn buôn người?”
 
Liễu Mộc Mộc hơi ngạc nhiên: “Mẹ biết à?”
 
“Mẹ biết.” Giọng điệu Trác Gia Duyệt trầm xuống, “Mẹ chưa từng đánh giá thấp độ độc ác của bà già kia. Sau khi con bị bán, mẹ vẫn luôn cho người tìm kiếm. Mẹ còn nhờ người bói giúp, nhưng chỉ bói được kết quả sau khi con lớn thì sẽ tự xuất hiện.”
 
“Bói chuẩn phết đấy.” Xem ra mẹ ruột của cô bước vào cửa một gia tộc huyền học rồi.
 
Mà nói đi phải nói lại, họ Trác không phổ biến lắm. Người đầu tiên cô gặp chính là Trác Nhiễm tới từ thủ đô, tiếp theo là mẹ ruột của cô.
 
Hình như lão Đổng còn quen biết một ông chủ lớn cùng họ. Có phải người một nhà hết không thế?
 
Thấy Liễu Mộc Mộc không chịu trả lời câu hỏi của mình, đáy lòng Trác Gia Duyệt hơi bực bội, chuyển chủ đề khác: “Mẹ con Đổng Chính Hào đều là người trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Ngay cả con gái do chính vợ hiện tại của mình sinh ra mà ông ta còn không quan tâm, vậy liệu con sống ở nhà họ Đổng có tốt hay không?”
 
Liễu Mộc Mộc rất muốn vỗ tay khen mẹ ruột của mình. Đỉnh ghê, chuyện này cũng biết luôn, xem ra mấy năm nay lão Đổng toàn bị bà ta lừa dối rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Cũng tàm tạm.” Ngày nào cũng ồn ào tới mức gà bay chó sủa , còn phải đối phó với thằng trẻ trâu hay gây sự, thỉnh thoảng cô cũng thấy hơi mệt.
 
Câu trả lời đúng như dự đoán của Trác Gia Duyệt. Trong mắt bà ta, câu “tàm tạm” của cô chính là cách nói khéo của “không tốt chút nào”.
 
Mà vậy cũng là chuyện bình thường thôi. Cho dù Đổng Chính Hào có chút tình cảm bố con với cô thì ông vẫn còn hai đứa con nữa, lại thêm mẹ ruột của hai đứa con đó chính là người vợ hiện tại của ông, thế thì ông có thể quan tâm Liễu Mộc Mộc được bao nhiêu?
 
Có đứa trẻ nào không mong bố mẹ yêu thương mình chứ?
 
Người phụ nữ tên Khương Lệ kia không phải loại đèn đã cạn dầu. Liễu Mộc Mộc mới mấy tuổi đầu đương nhiên sẽ không đấu lại bà. Cô muốn tình thương của bố, nhưng thứ đó đã định sẵn là sẽ không thuộc về cô rồi.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn ánh mắt đầy sự thương hại của Trác Gia Duyệt, cảm thấy da đầu tê rần. Cứ cảm giác sóng não hai người chưa bắt cùng một kênh được ấy.
 
Rốt cuộc thì bà ta nói nhiều như vậy để làm gì?
 
Trong khi Liễu Mộc Mộc đang suy đoán, Trác Gia Duyệt đã nói ra mục đích của chuyến đi lần này: “Lúc trước mẹ có lỗi với con, mong con sẽ cho người mẹ này một cơ hội bù đắp, con ở lại bên cạnh mẹ đi.”
 
Sau khi nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Liễu Mộc Mộc chính là, tiếc là lúc nãy không ghi âm lại, nếu không thì cô sẽ để lão Đổng nghe thử tình cảm chân thành cỡ nào, đây mới là lời mà phụ huynh ruột thịt nên nói chứ.
 
Lúc trước ông đúng là quá tệ, định dùng một phòng chung cư để đuổi cô đi, rồi có cả ký hợp đồng gì đó. Keo kiệt, thô thiển chết đi được.
 
Dưới ánh mắt chờ mong của Trác Gia Duyệt, Liễu Mộc Mộc bật cười: “Mẹ hiểu lầm rồi. Con sống ở nhà họ Đổng rất tốt, hơn nữa con còn học ở Khánh Thành, ở đó vẫn tiện hơn. Con không định làm phiền mẹ và gia đình mới của mẹ đâu.”

 
Nói rồi cô không để Trác Gia Duyệt có cơ hội nói chuyện nữa, vội chạy đi.
 
Cô không quen với trường hợp kiểu này cho lắm. Nếu còn có lần sau thì nhất định sẽ đẩy lão Đổng ra đối phó. Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, hơn hai mươi năm không gặp, chắc chắn là rất nhớ nhau. Cô đúng là quá tinh tế.
 
Trác Gia Duyệt nhìn theo bóng lưng của Liễu Mộc Mộc, tức đến bật cười.
 
Bà ta nói lâu như vậy, cuối cùng cô lại chạy mất?
 
Quả nhiên là đúng như dự đoán của bà ta, từ nhỏ không có ai dạy dỗ nên khi lớn lên vô giáo dục.
 
Bà ta thở dài, xách túi lên rồi rời đi.
 
Trác Gia Duyệt được tài xế chở về nhà, sắc mặt tối đen.
 
Thấy vợ đã trở về, Tề Minh Chiêu đứng dậy đón bà ta: “Sao sắc mặt em tệ vậy? Có gặp cô bé kia chưa?”
 
“Gặp rồi.”
 
“Sao, cãi nhau với cô bé đó à?”
 
“Không có cãi nhau, nhưng nó không chịu rời khỏi nhà họ Đổng.”
 
Tề Minh Chiêu nhíu mày: “Vì sao?”
 
Trác Gia Duyệt cười lạnh: “Nói là muốn ở lại Khánh Thành đi học, không muốn làm phiền em.”
 
Có lẽ là thái độ của Liễu Mộc Mộc khiến bà ta quá tức giận nên Trác Gia Duyệt không duy trì vẻ dịu dàng ngày thường nổi, giọng nói cũng sắc nhọn hơn: “Nó chẳng khác gì Đổng Chính Hào. Ngoài miệng thì nói ngon nói ngọt, nhưng trong lòng thì lạnh như băng. Nó có coi em là mẹ của nó đâu.”
 
Tề Minh Chiêu vỗ lưng an ủi vợ, thấp giọng nói: “Là do anh không tốt, đã để em phải tủi thân rồi.”
 
Trác Gia Duyệt nâng mắt: “Nếu nó đã từ chối…”
 
“Bà cô mong em có thể đón cô bé về nuôi dạy.”
 
Tề Minh Chiêu chỉ nói một câu đã ngăn lại mọi ý định của bà ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.