Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 77:





Buổi tối, Yến Tu call video với bố mình trong phòng sách.
 
Ông bố già mặc áo ba lỗ, quần đùi nhìn con trai âu phục phẳng phiu trong màn hình, nhịn không được mà nói: “Đã tan làm rồi mà con không thể thay bộ đồ nào thoải mái hơn à?”
 
Yến Tu nới lỏng cà vạt, bất đắc dĩ đáp: “Bây giờ quần áo con mặc mà bố cũng muốn quản lý luôn ạ?”
 
“Bố đang quan tâm con mà, chứ không mẹ con lại bảo bố chẳng biết quan tâm con cái.”
 
Yến Tu giật giật mới dưới: “Con đã nhận được sự quan tâm của bố rồi.”
 
Nói bóng nói gió một hồi, ý chính là đừng có nói nhảm nữa.
 
“Thằng con bất hiếu.” Yến Bách Văn lẩm bẩm một câu rồi nghiêm mặt, “Con nghe nói tin tức về nhà họ Tề chưa?”
 
Yến Tu dựa vào ghế: “Ý bố là đại thọ của sứ giả của thần nhà họ Tề?”
 
“Phải. Con rết trăm chân chết còn biết giãy dụa, xem ra lần này nhà họ Tề chưa suy sụp ngay được đâu.”
 
“Dù vậy thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Nếu sứ giả của thần nhà họ Tề giỏi đến thế thì chẳng đến mức ở ẩn nhiều năm, không chịu ra mặt.” Yến Tu nâng mắt nhìn Yến Bách Văn trên màn hình, “Bố nghĩ sao?”
 
Yến Bách Văn nở nụ cười: “Bố nghĩ có lẽ bà ta chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, cho nên mới định nhảy nhót vài cái. Nhưng mà… Bà ta cũng không phải người thường, vẫn phải chuẩn bị một chút tránh cho bà ta phản công.”
 
Nếu nhà họ Tề muốn kéo người khác xuống nước cùng thì nhất định sẽ chọn nhà họ Yến chính là chướng ngại vật lớn nhất của mình để kéo.
 
“Thời thế thay đổi rồi. Bây giờ không phải vài chục năm trước, phải biết là làm gì cũng phải tuân thủ quy củ.” Yến Tu bình thản nói, không coi sứ giả nhà họ Tề ra gì.
 
Nhà họ Tề rơi vào tình trạng như bây giờ cũng là vì không chịu hiểu rõ sự thật này. Hoặc có thể là bọn họ biết rõ, nhưng ngông cuồng đã quen nên chẳng chịu cúi đầu.
 
Yến Bách Văn gật đầu: “Cứ biết vậy là được.”

 
Bỗng nhiên điện thoại anh đặt một bên vang lên âm thanh thông báo.
 
Yến Tu nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc: Lão Đổng muốn dẫn cả nhà em đi du lịch thủ đô.
 
Liễu Mộc Mộc: Ít nhất cũng phải nửa tháng.
 
Liễu Mộc Mộc: Nhớ anh quá thì phải làm sao bây giờ.JPG
 
Liễu Mộc Mộc: Moa moa moa moa moa moa
 
Khóe miệng Yến Tu nhếch lên, nhưng anh nhớ ra bố mình còn đang nhìn nên vội mím chặt môi, thu lại biểu cảm này. Anh không trả lời tin nhắn ngay mà đặt điện thoại xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Yến Bách Văn phấn khích nhìn hành động của con trai mình, bắt đầu trêu chọc: “Sao đấy? Cô gái nhỏ nhà người ta tìm con à?”
 
Yến Tu không thèm để ý ông ấy: “Nói chuyện chính đi.”
 
Yến Bách Văn nào dễ đối phó như vậy. Ông ấy không sợ gương mặt lạnh lùng của con trai, trêu chọc tiếp: “Con trai bố yêu đương cũng là chuyện chính của nhà họ Yến chúng ta.”
 
Nói rồi ông ấy hơi cúi sát lại màn hình: “Con thật sự không định nói cho mẹ con biết à? Mẹ con càng biết muộn thì sẽ càng tức giận đấy. Có khi lần này trở về sẽ lại sắp xếp đi xem mắt cho con nữa.”
 
“Để sau rồi tính.”
 
Thái độ của con trai khiến Yến Bách Văn rất khó hiểu. Nếu con trai ông ấy sợ mẹ mình làm phiền thì cũng đâu hẳn. Vợ ông ấy đúng là rất cứng rắn, không thích người khác làm trái ý mình, nhưng không phải người sẽ cố tình gây sự.
 
Tuy gia cảnh cô gái kia kém hơn nhà họ Yến, nhưng đó là người con trai ông ấy thích. Hơn nữa nhà họ cũng đâu phải loại sẽ ghét bỏ một người chỉ vì gia cảnh đâu chứ.
 
Còn về tính cách thì dù sao sau này cũng chẳng sống cùng nhau, nhà họ không để ý nhiều đâu, chỉ cần con trai ông ấy thích là được.
 
Một chàng trai không chịu công khai hẹn hò với gia đình thì chỉ có một lý do duy nhất đó là chàng trai này không nghiêm túc với mối tình đó. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Yến Tu chỉ yêu đương một lần, thậm chí lần trước còn đòi ông ấy lì xì coi như quà gặp mặt. Thái độ của anh không giống như đang chơi đùa, nhưng lại cứ giấu giếm như vậy là sao?
 
Trong lúc Yến Bách Văn còn đang suy tư, Yến Tu ở bên kia đã mất kiên nhẫn dùng tay gõ hai cái lên mặt bàn, kéo đầu óc bay bổng của bố mình lại.
 
Yến Bách Văn bất đắc dĩ phải quay lại chủ đề về nhà họ Tề. Ông ấy giơ tấm thiếp bên cạnh lên: “Đây là thiệp mời nhà họ Tề đưa.”
 
Ông ấy mở thiệp ra, bên trên có viết “Mời chủ nhà họ Yến tham gia đại của bà cô nhà họ Tề”. Tiệc thọ sẽ tổ chức vào ngày 20 tháng 7, còn một tuần nữa.
 
“Bố tính để con đi?” Yến Tu nhanh chóng hiểu ý bố mình.
 
“Ừm. Vốn dĩ cũng chẳng cần nể mặt bọn họ, nhưng bố lại rất tò mò họ định làm gì. Vậy cứ để con đi một chuyến, thuận tiện hù dọa bọn họ luôn.”
 
Không phải là nhà họ Tề có sứ giả của thần à? Ông ấy không tin bà già kia không hứng thú với con trai mình. Nếu vậy cứ để bà ta nhìn số mệnh của con trai ông ấy thử, nếu phát hiện không nhìn thấy gì thì không biết có hoảng sợ không nhỉ? Yến Bách Văn rất tò mò.
 
Yến Tu nghĩ tới tin nhắn mà Liễu Mộc Mộc gửi, đầu lông mày giãn ra: “Con biết rồi. Còn gì không ạ?”
 
“Không…” Yến Bách Văn định trò chuyện chuyện khác với con trai, nhưng Yến Tu không chút do dự cúp máy.
 
Ông ấy nhìn màn hình tối đen, không thể không ngừng tự nhủ, đây là con của mình, con ruột, phải nhận.
 
Lý do Yến Tu vội vàng cúp máy như vậy không phải là vì bố mình lải nhải quá nhiều, mà là vì Liễu Mộc Mộc không đợi anh trả lời được nữa nên đã gọi tới luôn rồi.
 
Yến Tu cầm điện thoại lên, ấn nút nối máy. Gương mặt nhỏ xinh xắn Liễu Mộc Mộc hiện lên màn hình.
 
“Anh đang làm gì đó? Sao không trả lời tin nhắn của em?”
 
“Nói chuyện với bố tôi.” Yến Tu cầm điện thoại lên đi ra ngoài, vừa đi vừa trả lời.
 
“Vậy nói chuyện xong rồi thì anh định làm gì?” Liễu Mộc Mộc nằm trên giường, hai tay chống cằm, cười híp mắt hỏi.
 
Ánh mắt Yến Tu hơi nhúc nhích, nhìn cô gái nhỏ trên màn hình, bật cười thành tiếng: “Tắm rửa. Em biết rồi mà?”
 
Lúc trước cô thích tìm anh nói chuyện vào khung giờ này nhất. Nếu khi học toán cô cũng kiên trì như vậy thì đã không tới mức mỗi lần đi thi là một lần ra chiến trường.
 
Yến Tu đặt điện thoại lên bàn. Chiếc bàn hơi thấp nên camera không quay tới mặt anh, nhưng có thể thấy được người anh.
 
Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp phàn nàn đã thấy chàng trai trên màn hình bắt đầu cởi áo khoác, tháo cà vạt… Từng chiếc cúc áo sơ mi bị cởi ra.
 
Vạt áo rộng mở để lộ đường cong cơ bắp cường tráng. Bên dưới chính là cơ bụng của anh.
 
Cô như muốn ngừng thở, sợ âm thanh của mình sẽ làm phiền người trong điện thoại.
 
Yến Tu cởi chiếc cúc cuối cùng xong, đột nhiên cúi người, gương mặt của anh lại xuất hiện trên màn hình.
 
Liễu Mộc Mộc giật cả mình, cảm giác như bị người bắt được khi nhìn trộm nên gương mặt hơi đỏ lên.
 
Yến Tu cố ý đè thấp giọng, hỏi cô: “Nhìn thấy chưa?”
 
Liễu Mộc Mộc gật đầu liên tục.
 
Sau đó, chàng trai cởi áo sơ mi ra, trùm lên điện thoại.
 
Liễu Mộc Mộc: ???
 
Đến đây thì điều chủ nhà họ Yến thắc mắc đã có đáp án rồi. Vì sao đã về nhà rồi mà con trai ông ấy còn ăn mặc kín đáo như vậy?
 
Trả lời: Đó là vì để trêu chọc bạn gái nhỏ của anh.
 
Liễu Mộc Mộc cảm thán cuộc sống chẳng dễ dàng. Cô ngơ ngẩn trước màn hình tối đen một lúc, sau đó nghe thấy tiếng anh cười, rồi tiếng cởi thắt lưng, tiếng mở cửa, cùng với tiếng nước chảy ồn ào.
 
Cô nằm nghe cả buổi, cảm thấy thật vô nghĩa, thế là ném điện thoại sang một bên rồi chui vào trong chăn mỏng.
 
Không biết đã qua bao lâu, tới tận khi cô mơ màng sắp ngủ thì cuối cùng màn hình điện thoại của cô cũng xuất hiện một bóng người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Yến Tu mặc áo ngủ, đang lau tóc.
 
Cả người anh được che chắn rất kín đáo, không chừa chỗ nào cho cô tưởng tượng.
 
Liễu Mộc Mộc trở người, lại là một ngày muốn chia tay.
 
“Mấy ngày nữa tôi sẽ về thủ đô.”
 
Bỗng nhiên Yến Tu nói.
 
“Thật à?” Liễu Mộc Mộc quay người lại, đôi mắt nhìn anh lấp lánh ánh sao.
 
“Thật.” Khi nãy chọc giận cô đủ rồi, bây giờ Yến Tu bắt đầu dỗ dành cô, “Khi nào tôi làm việc xong thì sẽ tới tìm em, được không?”
 
“Anh có đi chơi với em không?”
 
Yến Tu cười: “Vậy em có cho tôi cơ hội được đi chơi cùng em không?”
 

“Nể tình anh chân thành như thế, em đành miễn cưỡng đồng ý vậy.” Liễu Mộc Mộc cảm thấy mình đúng là khéo hiểu lòng người, sau đó cô bổ sung, “Anh nhớ đến tìm em nhanh lên đấy.”
 
“Được.”
 

 
Nhiệt độ ở thủ đô thấp hơn Khánh Thành một chút. Liễu Mộc Mộc dậy sớm, cô mặc váy ngủ đứng trước ban công khách sạn. Tia nắng vẫn chưa ấm áp mấy, dù rọi lên làn da nhưng cô vẫn thấy se lạnh.
 
Cô nhìn thành phố được nắng sớm bao trùm, xa xa kia là người xe qua lại, cả thành phố như được đánh thức.
 
Hôm qua, bạn của Đổng Chính Hào tự mình ra sân bay đón cả nhà bọn họ, sau đó lại đưa họ tới thủ đô, còn để lại một chiếc xe để nhà họ dùng. Thậm chí ông ta còn cử một tài xế đến nhưng lão Đổng đã từ chối.
 
Tối qua, ông ta lại mời cả nhà cô ăn cơm. Khi đó Liễu Mộc Mộc mới nhớ được tên của ông ta, là Lưu Đại Phú.
 
Một cái tên đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa cao sang, rất hợp với ngoại hình phúc hậu của ông ta.
 
Nghe nói người bạn này của lão Đổng kinh doanh châu báu, đứng tên một phòng đấu giá cỡ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ tổ chức đấu giá. Dạo này lão Đổng bắt đầu hứng thú với giới châu báu cho nên muốn đến xem sao.
 
Liễu Mộc Mộc không hiểu mấy chuyện kinh doanh cho nên tối qua Liễu Mộc Mộc không để ý cuộc trò chuyện của hai người lắm. Cô chỉ biết là hôm nay ông ta sẽ dẫn lão Đổng đi xem một món hàng.
 
Liễu Mộc Mộc không hứng thú với món hàng đó, cũng không muốn đi dạo phố với Khương Lệ, thế nên quyết định ở lại khách sạn một mình cả sáng hôm đó.
 
Cô ăn bánh kem trong phòng ăn ở tầng mười bảy, sau đó gọi thêm một ly nước trái cây, ngồi bên cửa sổ ung dung bấm điện thoại.
 
Đây chính là phiền nào của hầu hết những người đi du lịch. Chỉ cần vào khách sạn ngồi bấm điện thoại là sẽ không muốn ra ngoài chơi nữa.
 
Trong khách sạn có điều hòa, lại được bấm điện thoại, không sướng hơn à?
 
Bây giờ Liễu Mộc Mộc đang rơi vào trạng thái này. Cô không muốn ra ngoài đi dạo, chỉ muốn ở lại khách sạn lâu thật lâu.
 
Chơi game được một lúc, Liễu Mộc Mộc mới dừng lại xử lí chiếc bánh kem của mình. Nói thật thì cái bánh này hơi ngọt. Mọi người đều biết, món tráng miệng không quá ngọt mới là món tráng miệng ngon, nhưng có vẻ đầu bếp của khách sạn không biết điều này rồi.
 
Cô không vui đẩy dĩa bánh sang một bên. Mà lúc này, người phụ nữ ngồi ở bàn đối diện cô cũng đang làm động tác y hệt cô.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn bà ta một cái. Người phụ nữ đó khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trang điểm tinh tế, ăn mặc đơn giản mà tao nhã, nhưng chắc chắn là đồ hiệu.
 
Liễu Mộc Mộc chỉ nhìn lướt qua đối phương, khi đang định nhìn đi chỗ khác thì người phụ nữ kia lại ngẩng đầu khiến ánh mắt hai người chạm nhau. Cô xem tướng cho bà ta theo thói quen, sau đó hơi nheo mắt lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Gặp ở đâu thì không gặp, không ngờ lại gặp ngay tại đây.
 
Ngày thứ hai khi đi du lịch ở một thành phố xa lạ, cô vô tình gặp lại mẹ ruột thất lạc hai mươi năm ở phòng ăn của một khách sạn, tỉ lệ hiếm hoi tới mức nào chứ?
 
Với những người gieo quẻ như bọn cô thì chẳng có gì gọi là bí mật cả. Ví dụ như, cô có thể nhìn ra đường vợ chồng của người trước mặt rất đẹp, đường con cái nở nang, đây là tướng mạo điển hình của một người có cuộc sống vợ chồng hòa thuận, sinh một trai, một gái.
 
Nếu cô con gái kia đã là cô rồi thì hiển nhiên bà ta còn có một cậu con trai nữa.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.