Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 38:





“Có thể.” Liễu Mộc Mộc trả lời, “Cậu muốn bói chuẩn cỡ nào? Gieo quẻ bình thường thì chỉ chính xác đến mức mình cho cậu biết hai người có thể hẹn hò hay không thôi, chi tiết hơn thì không thể.”
 
“Vậy còn loại không bình thường?” Tất cả mọi người đều tò mò.
 
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Loại không bình thường thì phải trả mười nghìn tệ* cho mình, mà chỉ có thể coi một lần.”
 
*Hơn 34 triệu VND
 
“Loại đó có thể coi chuẩn cỡ nào?” Tiết Lam hỏi.
 
“Có thể coi được kết quả sau khi chọn cả hai lựa chọn chia tay hay không sẽ xảy ra chuyện gì.”
 
“Đỉnh vậy luôn á, tụi mình cũng coi được hả?” Theo như lời Liễu Mộc Mộc thì có khác gì tiên tri tương lai luôn đâu, Tiền Hiểu Manh cũng có chút dao động.
 
Liễu Mộc Mộc lắc đầu: “Không đề nghị các cậu coi. Biết được tương lai của mình cũng không nhất định là chuyện tốt.”
 
Cô coi cho Tiết Lam là bởi vì cô cũng muốn biết, rốt cuộc thì Từ An Trạch có ý định gì với Tiết Lam.
 
Tiết Lam cắn môi: “Được, mình coi.”
 
Đó không phải số tiền nhỏ, may là cô nàng có đủ tiền lì xì để dành được. Nếu như dùng tiền có thể mua được một kết quả khiến mình tâm phục khẩu phục thì cô nàng đồng ý.
 
Lý trí không thể cho cô nàng biết đâu là đúng, đâu là sai trong chuyện tình cảm, nhưng số mệnh thì có.
 
“Nếu vậy thì sáng thứ bảy, cậu chuẩn bị đủ mười nghìn tệ tiền coi bói, mình sẽ nói kết quả cho cậu biết.”
 
Sáng sớm thứ bảy, Đổng Chính Hào nhận được cuộc gọi hối thúc rời khỏi nhà của con gái lớn, một hai nằng nặc ông phải tới đón. Trong lòng ông không vui, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn lái xe đến.
 
Ai bảo ông là một người bố tận tâm chứ.
 
Xe ông đậu lại mười phút mới thấy Liễu Mộc Mộc đi ra cùng một cô bé cùng tuổi.
 

Trước mặt bạn của con gái mình, nụ cười trên mặt Đổng Chính Hào thân thiện hẳn: “Chào cháu nhé, chú là bố của Mộc Mộc.”
 
Ông cảm thấy Tiết Lam khá quen, nhớ lại thì mới nhận ra cô nàng chính là người mình gặp hôm khai giảng.
 
“Cháu chào chú, cháu là Tiết Lam ạ.” Tiết Lam lễ phép chào hỏi Đổng Chính Hào. Hai người cùng lên xe.
 
Đổng Chính Hào cứ nghĩ Liễu Mộc Mộc muốn mời bạn về nhà chơi, đang định lái xe thì lại nghe Liễu Mộc Mộc nói: “Bố, bố chờ chút.”
 
Đổng Chính Hào quay đầu với vẻ mặt khó hiểu, chợt phát hiện con gái mình đang nắm lấy một tay của Tiết Lam, mặt đối mặt với cô nàng.
 
Mặc dù chỉ thấy sườn mặt của cô, nhưng bỗng nhiên Đổng Chính Hào rùng mình một cái, đại não chưa cảm giác được bất thường thì cơ thể đã phản ứng trước.
 
Liễu Mộc Mộc trước mặt ông cứ như biến thành một người khác.
 
Không chỉ mình Đổng Chính Hào có cảm giác này, ngay cả Tiết Lam cũng thấy Liễu Mộc Mộc như vậy.
 
Đôi con người của Liễu Mộc Mộc trông vô cảm, phản chiếu hình bóng cô nàng bên trong khiến cho người ta không hiểu sao lại bất an.
 
“Mộc Mộc…” Tiết Lam do dự gọi tên cô.
 
Liễu Mộc Mộc không đáp lời cô nàng. Bàn tay hai người nắm lấy nhau khoảng năm phút, cô mới chậm rãi nhắm nghiền mắt.
 
Lúc mở mắt ra, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt mình, lập tức trở lại dáng vẻ trước đây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Mộc Mộc, cậu không sao chứ?” Tiết Lam lo lắng hỏi.
 
“Không sao.” Ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn Tiết Lam có hơi phức tạp.
 
“Vậy… Kết quả không tốt ư?” Tiết Lam cảm giác được ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn mình khá bất thường, trong lòng thoáng thấp thỏm.
 
Kết quả không hề liên quan tới việc có nên chia tay hay không, thậm chí còn vượt qua dự đoán của Liễu Mộc Mộc.
 
Cô không thấy được tương lai của Tiết Lam, mà lại nhìn thấy Trác Nhiễm.
 
Rốt cuộc thì số mệnh của hai người đã bị gì mà lại lẫn lộn với nhau, khiến mắt của cô không thể phân biệt được?
 
Liễu Mộc Mộc nhớ lại lời ông nội từng nói với mình, rằng số mệnh cũng có thể tráo đổi. Khi một người cướp đoạt số mệnh của người khác thì số mệnh sau này của bọn họ sẽ chuyển biến theo một hướng hoàn toàn khác.
 
Số mệnh của một người đột nhiên thay đổi có thể do rất nhiều lý do. Cho dù là thầy bói cũng không dám tùy tiện kết luận người đó có phải đã bị người khác tráo mệnh hay không.
 
Nhưng Liễu Mộc Mộc thì có thể. Mắt cô chưa từng sai bao giờ.
 
Cho nên chuyện này cũng chẳng khó đoán gì. Có người ra tay với Tiết Lam, tráo đổi số mệnh của cô nàng và Trác Nhiễm.
 
Tráo mệnh, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Độ phức tạp của nó chẳng phải một sớm một chiều là xong ngay.
 
Liễu Mộc Mộc hiểu ra, Trác Nhiễm và Tiết Lam, ở giữa còn có một Từ An Trạch. Ban đầu chỉ là quan hệ hình tam giác đơn giản, thế mà lại có nội tình phức tạp đến vậy.
 
Coi bói thì chưa ra kết quả, thế nhưng lại ra được một âm mưu kinh hoàng.
 
Chẳng qua ít nhất thì cô cũng biết được một điều, bước ngoặt số mệnh của Trác Nhiễm chính là thứ bảy tuần sau, cũng chính là sinh nhật của cô ta.
 
Vừa đúng lúc hôm ấy cũng là sinh nhật của Tiết Lam.
 
Sau khi sắp xếp từ ngữ xong, Liễu Mộc Mộc nói với Tiết Lam: “Mình không coi ra kết quả tốt hay xấu, chỉ coi ra hôm sinh nhật của cậu, cậu phải đưa ra một lựa chọn mang tính quyết định, phải lựa chọn cho đúng.”
 
“Sinh nhật của mình là…” Tiết Lam suy nghĩ, sinh nhật cô nàng chính là thứ bảy tuần sau, chỉ còn thời gian một tuần nữa.
 
Thời gian một tuần liệu có đủ để cô nàng đưa ra lựa chọn hay không?
 
“Mình biết rồi. Mặc dù mình không nghĩ mình sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn nhanh như vậy, nhưng mà mình tin cậu.” Tiết Lam lấy phong thư trong túi xách ra, đưa tới tay Liễu Mộc Mộc, cười nói, “Thầy à, đây là tiền ăn nửa học kỳ của mình luôn đó. Tương lai phải dựa vào cậu rồi.”
 
Liễu Mộc Mộc nhận lấy tiền coi bói, sau đó cũng cười đáp lại cô nàng: “Yên tâm, không để cậu bị lỗ đâu.”
 
Sau khi Tiết Lam xuống xe, cô nàng vẫy tay chào tạm biệt Liễu Mộc Mộc.
 
Đổng Chính Hào ngồi đằng trước mà trợn mắt há miệng, đang làm cái gì thế kia?
 
Chỉ nói vài ba câu mà đã nhận được nhiều tiền thế, lại còn là tiền của bạn mình nữa. Lỡ như cô bé kia tỉnh táo lại, sau đó kiện lên nhà trường thì sao!
 
Đổng Chính Hào do dự: “Mộc Mộc à, nếu con thiếu tiền thì có thể nói bố. Tiền của bạn con mà, hay là cứ trả bạn con đi.”
 
Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, có gạt ai thì cũng phải gạt chỗ nào mà người ta không nhận ra con chứ!
 
Liễu Mộc Mộc liếc xéo ông, nhanh chóng nhét tiền vào túi xách như sợ bị ông lấy mất.
 
Vẻ mặt lão Đổng sầu bi, sao con ông chẳng thừa hưởng chút gen khôn khéo nào của ông vậy, làm sao bây giờ?
 
Danh tiếng của Liễu Mộc Mộc rất tốt đẹp, cho nên Tiết Lam vẫn luôn nhớ kỹ lời cô nói. Mà cũng không như dự đoán của Đổng Chính Hào, hết cuối tuần, cô nàng cũng không có báo cáo con gái ông lên nhà trường.
 
Dạo gần đây, Từ An Trạch liên tục gửi tin nhắn cho cô nàng, nhưng Tiết Lam không liên lạc lại với anh ta.
 
Đúng như lời Vệ Tuyết đã nói, cô nàng cần phải bình tĩnh suy nghĩ lại về quan hệ giữa mình và Từ An Trạch.
 
Thế nhưng cô nàng không chịu liên lạc với anh ta thì Từ An Trạch lại tới trường tìm cô nàng.
 
Giữa trưa thứ ba, mấy người trong phòng ký túc đang ăn cơm ở nhà ăn thì Từ An Trạch lặng lẽ đứng bên cạnh cô nàng.
 
Nhờ có ánh mắt ngạc nhiên của đám bạn, Tiết Lam mới phát hiện anh ta. Mấy ngày nay có vẻ anh ta không nghỉ ngơi tốt, nơi cằm mọc mấy cọng râu xanh nhạt, dưới mắt là màu xanh đen, trong mắt còn có tơ máu.
 
Cả người vừa sa sút vừa mệt mỏi.
 
“Lam Lam.” Nghe anh ta dịu dàng gọi tên mình, Tiết Lam cay cay sống mũi.
 
Rõ ràng là bọn họ vẫn luôn rất hòa thuận, rốt cuộc vì sao lại thành ra như giờ?
 
“Các cậu nói chuyện đi, bọn mình ra ngoài chờ cậu ha.” Vệ Tuyết lên tiếng trước. Cô ấy cầm khay thức ăn của mình lên, liếc mắt ra hiệu cho Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh, thế là cả hai cũng đứng lên theo.
 
Sau khi các cô rời đi, Từ An Trạch ngồi xuống chỗ ngồi đối diện Tiết Lam.
 
Tiết Lam không chịu nhìn Từ An Trạch, cô nàng sợ mình sẽ mềm lòng, chỉ đành cụp mắt nhìn khay thức ăn trước mặt.
 
Từ An Trạch cười khổ: “Bây giờ tới nhìn anh mà em cũng không muốn nhìn ư?”
 
Cô nàng không nói gì.
 
“Anh biết em giận anh vì anh che giấu chuyện này, vì anh nghe lời Trác Nhiễm như vậy ngay trước mặt em.”
 
Hàng lông mi của Tiết Lam hơi run rẩy.
 
“Lúc trước anh không kể em là vì anh không muốn để em biết, rằng trước đây anh đã sống hèn mọn như thế. Em biết không, thật ra anh là con nuôi của nhà họ Trác, từ nhỏ đã được nuôi dạy bên cạnh Trác Nhiễm, là bạn chơi cùng cô ấy, cũng là nơi để cô ấy trút giận.”
 
Tiết Lam kinh ngạc nâng mắt.
 
“Lúc cô ấy không vui thì có thể tùy tiện đánh chửi anh. Nhưng anh lại không thể chọc cô ấy giận, nếu không bố mẹ cô ấy sẽ đuổi anh đi.” Từ An Trạch nhìn Tiết Lam bằng ánh mắt chua chát, “Lam Lam, chắc là em không nghĩ tới, thật ra khoảng thời gian rời khỏi nhà họ Trác chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời anh, vì anh gặp được em…”
 
“Anh chưa từng nói.” Tiết Lam nói nhỏ, cô nàng không cố ý né tránh ánh mắt Từ An Trạch nữa.
 
Thế nhưng cô nàng vẫn cảm thấy quá khứ mà Từ An Trạch kể chẳng chân thật chút nào.
 
Thật sự là giống anh ta nói ư?
 
“Bởi vì anh không muốn em biết những thứ mà anh có hiện giờ đều nhờ vào việc lấy lòng bố mẹ Trác Nhiễm mà có. Chuyện duy nhất anh không làm như bình thường đó chính là mặc kệ sự phản đối của bọn họ, nhất quyết thi đến đây, để cùng học đại học cùng em.”
 
Đúng vậy, Tiết Lam vẫn luôn biết thành tích của Từ An Trạch tốt hơn mình rất nhiều. Ban đầu anh ta có thể thi vào trường đại học ở thủ đô, thế nhưng anh ta lại ghi tên vào cùng một trường với cô nàng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Khi ấy các giáo viên trong trường thay nhau làm công tác tư tưởng cho anh ta, cuối cùng cũng chẳng ai thuyết phục được anh ta.
 

Những bạn học biết chuyện bọn họ đang hẹn hò đều ngưỡng mộ nói với cô nàng: Từ An Trạch đối xử với cậu tốt thật đó.
 
Tiết Lam nghĩ, chỉ bằng chuyện này thì cô nên tin tưởng A Trạch, tin tưởng từ tận đáy lòng.
 
Nhưng đúng lúc này, lời Vệ Tuyết nói lại vang lên trong đầu cô nàng.
 
Tối thứ bảy tuần trước, khi Mộc Mộc không ở đó, còn Hiểu Manh thì đi siêu thị mua đồ, trong phòng chỉ còn cô nàng và Vệ Tuyết.
 
Cô nàng kể lại mọi chuyện từ khi bắt đầu hẹn hò cho Vệ Tuyết nghe, kể cả chuyện anh ta vì cô nàng mà từ bỏ cơ hội học đại học ở thủ đô.
 
Lúc đó Vệ Tuyết đã nói với cô nàng: Vài ngày nữa, Từ An Trạch sẽ tới xin lỗi cậu. Vì để làm cậu động lòng, rất có thể cậu ta sẽ nhắc tới chuyện này.
 
Khi ấy Tiết Lam không để tâm lắm, bởi A Trạch đã làm rất nhiều chuyện vì cô nàng nhưng chưa từng kể công.
 
Thế nhưng đúng vào hôm nay, anh ta lại nói thật.
 
Sau đó Vệ Tuyết có nói thêm một câu: “Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu ta nỗ lực như thế có phải vì cậu thật không? Đừng quên là Trác Nhiễm cũng học ở trường chúng ta đó.
 
Đúng vậy, trùng hợp đến thế mà, Trác Nhiễm cũng học ở trường này.
 
Càng kỳ lạ là, ai cũng bảo trình độ của Trác Nhiễm rõ ràng có thể đậu vào học viện âm nhạc ở thủ đô, vì sao lại tới trường bọn họ học cơ chứ.
 
Trác Nhiễm tới vì anh ta, hay anh ta tới vì Trác Nhiễm?
 
Thật sự là vì cô nàng ư?
 
Trong lòng Tiết Lam bắt đầu dao động.
 
Cô nàng không thể phân biệt bao nhiêu thật giả trong lời người trước mặt nữa rồi.
 
Có lẽ anh ta không nói dối, chỉ là cô nàng không muốn tin là thật thôi.
 
Bên ngoài nhà ăn, Liễu Mộc Mộc và Vệ Tuyết đang ngậm kem. Kem này do nhà trường đặc biệt bán đó, năm tệ tiền xu* một que.
 
*Hơn 17 nghìn VND
 
Trông hai người đều cực kỳ bình tĩnh, chỉ có Tiền Hiểu Manh thỉnh thoảng lại trông ngóng nhìn vào nhà ăn.
 
“Các cậu không tò mò cậu ta nói gì với Lam Lam hả?”
 
Liễu Mộc Mộc đã nhìn rõ kết cục từ lâu: Chẳng những không tò mò mà còn thấy chán nữa kìa.
 
Vệ Tuyết nắm rõ chiêu trò của Từ An Trạch trong lòng bàn tay: “Tò mò cái gì nữa? Đàn ông lắm chiêu cỡ nào thì cũng loanh quanh mấy trò tỏ vẻ đáng thương, kể lể mình bỏ ra bao nhiêu vì cậu thôi.”
 
“Vậy xong rồi, Lam Lam dễ mềm lòng lắm, Từ An Trạch nói mấy câu là dỗ xong ngay.” Tiền Hiểu Manh càng lo lắng hơn.
 
“Nếu Lam Lam không biết cậu ta sẽ nói gì thì có thể mềm lòng thật. Nhưng nếu cô ấy biết trước rồi thì sao?” Vệ Tuyết vẫn nhàn nhã cắn miếng kem.
 
Cứ như đang làm một bài toán rất khó nhưng đã biết đáp án trước, vậy thì mười phần cảm giác tự hào ban đầu chỉ còn có một phần thôi.
 
Áp dụng công thức cho tình huống tương tự này, vậy thì mười phần cảm giác cảm động, bây giờ còn lại được bao nhiêu?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.