Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 37:





“Không cần, tự mình đi được…” Tiết Lam không muốn làm phiền bạn mình. Nhưng Tiền Hiểu Manh lại sợ tới lúc đó cô nàng sẽ nhìn thấy chuyện gì, không chịu nổi cú sốc lớn như vậy.
 
“Ui ui, đừng khách sáo với tụi mình mà. Dù gì tụi mình cũng có thể tiện dạo phố rồi mua đồ luôn, đúng không Mộc Mộc?”
 
Liễu Mộc Mộc vội vàng gật đầu.
 
“Vậy… Được.”
 
Vệ Tuyết còn không biết có chuyện gì, nhưng thấy cả Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh đều nháy mắt ra hiệu với mình thì cũng đồng ý đi cùng.
 
Hơn hai giờ chiều, bốn người trong phòng ký túc bắt xe tới bệnh viện Khánh Thành II.
 
Không tốn nhiều thời gian lắm, Liễu Mộc Mộc đã tìm được phòng bệnh của Trác Nhiễm.
 
Lúc này ở trong phòng bệnh, Trác Nhiễm đang nghịch điện thoại của Từ An Trạch. Không biết là cô ta xem cái gì mà cười rất vui vẻ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Thỉnh thoảng điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn tới, nhưng cô ta nào quan tâm, còn chẳng chịu trả điện thoại cho Từ An Trạch.
 
Mấy người Tiết Lam cách phòng bệnh còn mấy bước chân, nhưng đã có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện bên trong.
 
Một giọng nữ vang lên, cô ta nói: “Từ An Trạch, tôi muốn ăn nho.”
 
Bước chân Tiết Lam dừng lại, cô nàng không nghe thấy giọng bạn trai mình.
 
Nhưng một giây sau, giọng nữ ấy lại vang lên: “Tôi đang xem video, cậu đút tôi ăn đi.”
 
Giọng điệu cực kỳ tự nhiên.
 
Lúc bấy giờ, Tiết Lam mới nhận ra bất thường. Cô nàng ngơ ngác nhìn ba người bạn tốt đi cùng mình, thoáng mơ hồ không biết nên bước tiếp hay lùi về sau.
 
Lần trước Tiền Hiểu Manh đã bị ngăn lại, cơn tức vẫn còn. Bây giờ trực tiếp nắm lấy cổ tay Tiết Lam, khí thế hừng hực bước tới phía phòng bệnh.
 
Lúc cô ấy đạp cửa ra, Trác Nhiễm còn chưa ăn xong quả nho mà Từ An Trạch đút cho.
 

Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng bệnh. Nữ sinh xinh xắn nằm trên giường cười thoải mái, cộng thêm nam sinh tuấn tú đang đút trái cây cho cô ta. Một cảnh tượng đẹp đẽ biết bao!
 
“Lam Lam, sao em lại tới đây?” Từ An Trạch thấy rõ ai bước vào thì thu tay lại, đứng dậy khỏi ghế.
 
Liễu Mộc Mộc đứng bên cạnh, ung dung giải thích: “Không thấy cậu trả lời tin nhắn, Lam Lam lo lắng nên nhờ người ta hỏi thăm xem. Nghe nói cậu đang ở trong bệnh viện để chăm sóc bạn bè, bọn mình cũng tới đây thăm viếng.”
 
Trác Nhiễm bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy mà lại chẳng hề căng thẳng. Động tác nhàn nhã của cô ta cũng chưa từng thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu: “Mấy người là ai?”
 
“Cô ấy là bạn gái của Từ An Trạch. Còn bọn mình là bạn cùng phòng của cô ấy.”
 
Tiền Hiểu Manh nói xong nhìn đặc biệt nhìn Trác Nhiễm, chỉ thấy cô ta bình thản “À” một tiếng.
 
Cô ta liếc một vòng nhìn mấy người, sau đó nói với Từ An Trạch: “Nếu là tìm cậu thì mấy người mau ra ngoài nói chuyện cho xong đi. Thuận tiện thì lấy quần áo giúp tôi trước khi ra ngoài với.”
 
Cô ta hất cằm ra hiệu Từ An Trạch tới lấy đồ ở ngăn tủ.
 
Sau đó, anh ta đi lấy quần áo cho Trác Nhiễm thật.
 
Đặt quần áo lên ghế dựa xong, Từ An Trạch vô thức nhìn cô ta một cái. Trác Nhiễm còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, vẫn đang nghịch điện thoại của anh ta như cũ.
 
Tiết Lam nhìn chiếc ốp điện thoại quen thuộc kia, sau đó quay người bước ra.
 
Lúc đầu cô nàng có rất nhiều điều muốn nói cùng anh ta, muốn nói mình đã không còn không khỏe như khi trước nữa, muốn nói với anh ta, sau một tuần không gặp, cô nàng rất nhớ anh ta.
 
Thế nhưng gặp nhau rồi, Tiết Lam lại chẳng còn muốn nói gì thêm.
 
Bên ngoài phòng bệnh, Từ An Trạch cụp mắt. Nhìn Tiết Lam im lặng không nói lời nói trước mặt mình, anh ta nói với ba người bên cạnh cô nàng: “Có thể để tôi tâm sự riêng với Lam Lam được không?”
 
“Vậy thì tâm sự đi.”
 
Tiền Hiểu Manh chán ghét ra mặt với anh ta. Vệ Tuyết và Liễu Mộc Mộc, mỗi người kéo một tay cô ấy mới kéo cô ấy đi được.
 
Vệ Tuyết là một người tinh tế. Chuyện vừa rồi đã khiến cô ấy nhận ra có điều gì đó sai sai, hai người bên cạnh mình quá bình tĩnh.
 
Đi được một khoảng xa, cô ấy mới hạ giọng hỏi Liễu Mộc Mộc: “Có phải mấy cậu phát hiện chuyện này từ trước rồi không?”
 
Liễu Mộc Mộc nhún vai: “Hôm đó lúc đi tiễn cậu nhìn thấy đó. Hai người bọn họ đi chuyến bay ngay sau cậu luôn.”
 
Vệ Tuyết nhíu mày nhìn Từ An Trạch, sắc mặt không dễ chịu mấy.
 
Tiền Hiểu Manh vẫn đang khó chịu lẩm bẩm: “Sao lại để bọn họ nói chuyện riêng chứ? Lỡ như Lam Lam mềm lòng rồi tin quan hệ giữa hai người kia chỉ là bạn bè bình thường thật thì sao?”
 
“Giải thích kiểu gì thì chắc chắn cũng sẽ nói là người quen hay họ hàng gì đó. Nếu có quan hệ ruột thịt thì còn đỡ, nếu không thì sẽ là…” Giọng nói Vệ Tuyết lạnh nhạt, “Là thanh mai trúc mã, thân thiết từ tấm bé.”
 
“Vậy thì sao?” Tiền Hiểu Manh không hiểu.
 
“Bạn gái mãi mãi không sánh bằng thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ. Nhất là khi một người muốn buông tay, còn kẻ kia muốn xen ngang tình cảm.”
 
Cái cô Trác Nhiễm kia cứ như chẳng thèm quan tâm chuyện Tiết Lam là bạn gái Từ An Trạch, lại còn cố ý sai vặt người ta trước mặt Lam Lam. Chỉ cần tinh ý chút là đều hiểu ngay, mà Tiết Lam cũng đâu phải kẻ ngốc.
 
“Hai người kia có phải quan hệ bình thường hay không thì nhìn bằng mắt thường là ra. Cho dù Lam Lam không tin, chúng ta cũng không thể để cô ấy tin. Bây giờ chúng ta phải ngày ngày ở cạnh cô ấy, khuyên cô ấy chia tay. Chuyện này thì khó cỡ nào được chứ, đừng có coi thường thực lực của một đứa từng giành giải nhất cuộc thi biện luận toàn thành phố là mình đây.”
 
Nhớ năm đó khi cô ấy còn làm lớp trưởng, giáo viên nghiêm khắc cấm học sinh yêu đương. Cô ấy phát hiện một cặp thì khuyên một cặp, khuyên xong là chia tay luôn, chưa từng thất thủ.
 
Hình tượng của Vệ Tuyết trong mắt Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh bỗng trở nên rất cao lớn.
 
Cực kỳ đáng tin!
 
Ở bên kia, Tiết Lam vẫn luôn im lặng, chưa từng lên tiếng.
 
Thái độ của cô nàng khiến cho Từ An Trạch hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Anh và Trác Nhiễm lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Sức khỏe cô ấy không tốt, sau này khi anh chuyển trường thì cả hai chưa từng gặp nhau. Lần này lúc cùng nhau trở về, cô ấy phải nhập viện ngoài ý muốn, anh không thể để cô ấy lại đây một mình được.”
 
“Hồi tiệc tối đón tân sinh viên, vi sao anh không nói em biết là anh quen cô ấy?” Tiết Lam hỏi.
 
“Anh không muốn em hiểu lầm quan hệ của bọn anh, cho nên không nói.”
 
“Tối hôm qua em gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, hôm nay cũng gọi rất nhiều lần, vì sao anh không bắt máy?”
 
“Cô ấy đang giữ điện thoại anh.” Chuyện này anh ta không thể giấu được, bởi vì vừa nãy cô nàng đi vào đã thấy Trác Nhiễm cầm điện thoại của anh ta rồi.
 
Ốp điện thoại là ốp cặp với Tiết Lam, do cô nàng chọn.
 
“Lam Lam, anh và cô ấy thật sự không có quan hệ mờ ám gì mà. Chỉ là quen biết từ nhỏ nên cô ấy quen thói sai vặt anh thôi.”
 
“Anh cũng bị sai mãi thành thói quen rồi nhỉ?”
 
Tiết Lam nhìn Từ An Trạch trước mặt mình, đột nhiên thấy rất xa lạ.
 
Cô nàng cứ nghĩ, chỉ có trước mặt mình, Từ An Trạch mới cư xử khác biệt. Thế nhưng khi thấy Từ An Trạch trước mặt Trác Nhiễm, cô nàng mới phát hiện anh ta chưa từng như thế bao giờ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Không có quan hệ mờ ám, vậy mà lại tự tay đút trái cây cho cô ta ăn.
 
Thà để cô ta chơi điện thoại của mình cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn của bạn gái.
 
Ngay trước mặt cô nàng, cô ta sai anh ta đi lấy quần áo. Anh ta cũng đâu phải không biết cô nàng sẽ để ý, nhưng vẫn đi.
 
Bọn họ coi cô nàng là gì vậy?
 
“Nếu em không tin thì anh có thể bảo Trác Nhiễm tự nói cho em.” Tiết Lam là một cô gái thẳng tính, cho dù có ghen hay không thì cũng sẽ nói anh ta biết.
 
Thế nhưng chuyện của Trác Nhiễm, anh ta không thể nói thật được.
 
Anh ta nghĩ: Nhịn một chút là xong. Chỉ cần qua đợt sinh nhật thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
 
“Không cần.” Tiết Lam lắc đầu. Cô nàng tin Trác Nhiễm không có tình cảm gì với Từ An Trạch, ánh mắt nhìn người mình thích sẽ không như thế, nhưng thái độ của Từ An Trạch khiến cô nàng rất bất an.
 
Cô nàng cứ nghĩ tình yêu giữa hai người rất trong sáng, thế nhưng tới giờ mới biết trong đó còn cất giấu rất nhiều chuyện.
 
Giống như bỗng nhiên phát hiện, bạn trai mình có một người bạn thân khác giới. Bọn họ hiểu nhau hơn, thân thiết hơn, làm chuyện gì cũng chẳng sợ sệt, còn mình thì giống người ngoài hơn.
 
“Em chỉ tới xem anh có sao không thôi. Nếu đã không sao thì em về trước đây.”
 
Tiết Lam quay người định đi, Từ An Trạch lại không đuổi theo, cũng không nói muốn đi cùng cô nàng.
 
Anh ta chỉ thấp giọng nói theo sau lưng cô nàng: “Chờ anh về sẽ giải thích lại với em, nhé?”
 
Cô nàng không biết Trác Nhiễm bị bệnh gì mà lại đáng để anh ta lo lắng như vậy. Lúc quay người lại, lòng bàn tay Tiết Lam lạnh buốt, ngón tay vô thức khẽ run rẩy.
 
Ba người Liễu Mộc Mộc đón lấy cô nàng, vây cô nàng vào giữa. Tiền Hiểu Manh cầm lấy tay Tiết Lam, căng thẳng hỏi: “Lam Lam, cậu không sao chứ?”
 
“Không sao đâu, đi thôi.” Sắc mặt của Tiết Lam rất bình thường, không ai biết cô nàng đang nghĩ gì bây giờ.
 
Cứ bình thường như vậy cho tới tối.
 
Cô nàng ôm đầu gối, ngẩn người ngồi trên giường. Điện thoại vẫn im lìm, chẳng có lấy một tin nhắn tới.
 
Tất cả mọi người đều rất cẩn thận, cố gắng không nói lời nào. Tiền Hiểu Manh đang phơi quần áo bên ngoài điên cuồng làm khẩu hình miệng với Liễu Mộc Mộc trong phòng: “Mộc Mộc, cho mình mượn một cái móc treo đồ.”
 
Liễu Mộc Mộc giơ ra một thanh sô cô la Snickers với vẻ mặt khó hiểu.
 
Tiền Hiểu Manh che mặt làm vẻ té xỉu.
 
Tiết Lam ngồi trên thấy vậy, cuối cùng cũng nhịn không được mà phụt cười.
 
Thấy cuối cùng cô nàng cũng cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
 
“Mấy cậu nghĩ hôm nay mình có phản ứng thái quá không?” Tiết Lam do dự lên tiếng.
 
Vệ Tuyết đặt cuốn sách trong tay xuống, hắng giọng nói: “Cậu muốn mình phản bác câu hỏi của cậu từ góc độ nào?”
 
Tiết Lam hơi sửng sốt, lắp bắp đáp: “Thì, góc độ bình thường?”
 

“Hiểu Manh, cho Tiết Lam biết, nếu là người bình thường thì sẽ phản ứng như thế nào?”
 
“Đập chết mẹ anh ta!” Tiền Hiểu Manh vừa chiến đấu với đống quần áo mới giặt xong nên thuận miệng đáp luôn.
 
“Văn minh chút.”
 
“Đánh gãy răng anh ta.” Tiền Hiểu Manh lập tức sửa lại.
 
“Nếu như chỉ là hiểu lầm thì sao?”
 
“Đã thế luôn rồi mà hiểu lầm cái gì? Bạn trai mình thì chỉ được làm trâu làm ngựa cho mình mình thôi, không được chạy vặt cho con khác.”
 
Vệ Tuyết giơ tay làm động tác xin mời nhận xét: “Đây chính là góc độ của người bình thường.”
 
“Thế… Còn góc độ không bình thường thì sao?”
 
Sau khi Tiết Lam hỏi xong, Vệ Tuyết lập tức quay đầu nhìn Liễu Mộc Mộc đang ăn Snickers.
 
Liễu Mộc Mộc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Nếu là bạn trai mình thì…”
 
Sau đó cô nở nụ cười dữ tợn: “Từ khi mình về nhà, em trai kế từng không lịch sự với mình á, sau đó chân em ấy gãy luôn. Nếu như là bạn trai mình thì mình có thể để anh ta gãy cả người một lần xem sao.”
 
Mụ nội nó, hung tàn dữ vậy má.
 
Ba người trong phòng ký túc xá đều muốn xỉu tới nơi.
 
Cuối cùng Vệ Tuyết tổng kết lại: “Cậu đừng có quan tâm lời mấy cậu ấy nói quá. Dù gì thì cả hai cũng độc thân từ trong bụng mẹ tới giờ có thoát ế nổi đâu.
 
Cũng không cần suy xét nên chia tay hay không vội vàng, sau đó lại vấn vương tình cảm rồi buồn bã.
 
Cậu có thể tiếp tục hẹn hò với cậu ta. Năm đầu các cậu yêu đương cuồng nhiệt quá nên đại não bị kích thích, có dư thời gian mà suy nghĩ kỹ càng đâu. Bây giờ cậu có thể quan sát cẩn thận cậu ta, sau đó suy nghĩ có nên tiếp tục hay không, có thể chấp nhận việc cậu ta còn nhiều bí mật không kể với cậu như vậy hay không.
 
Anh ta rất quan tâm cậu, nhưng là thói quen quan tâm do việc chăm sóc Trác Nhiễm từ nhỏ hay là do tình cảm chân thật của anh ta đối với cậu, việc này cậu cũng nên suy nghĩ cho kỹ lại.”
 
Tiết Lam vô thức gật đầu.
 
Tiền Hiểu Manh và Liễu Mộc Mộc hoảng sợ nhìn Vệ Tuyết. Đây là chị gái tri kỷ phổ cập khoa học về chuyện tình cảm hay là đang tẩy não vậy?
 
Lúc thì thuyết phục tạm thời không chia tay, sau đó nhân lúc tình cảm Tiết Lam dao động, lại điên cuồng nhồi nhét ý nghĩ của mình vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Quán quân cuộc thi biện luận mấy cậu toàn loại quái vật như vậy hả?
 
“Còn nữa, mình cảm thấy dù gì Mộc Mộc đã không khoa học thế rồi, vậy chúng ta ngại gì mà không không khoa học một chút.” Vệ Tuyết mỉm cười, dáng vẻ như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô ấy.
 
“Không khoa học sao cơ?” Tiết Lam nhanh chóng bị cô ấy thuyết phục.
 
“Cậu muốn biết Từ An Trạch có phản bội mình hay không, nếu chỉ nghĩ thôi thì vô dụng, lại còn dễ đưa ra quyết định khiến bản thân hối hận. Nếu không thì cứ để Mộc Mộc bói giúp cậu, xem thử cuối cùng cậu ta có phải tình yêu đích thực của cậu hay không.
 
Nếu như kết quả là không phải thì cứ yêu chơi chơi thôi, đừng nghiêm túc quá.” Vệ Tuyết bổ sung.
 
“Có thể bói được không vậy?” Tiết Lam trông chờ nhìn Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc cũng không từ chối, nếu cuối tuần này, lão Đổng ngoan ngoãn ở nhà không chạy lung tung bên ngoài thì cũng không phải là không thể. Về chuyện tình cảm của Tiết Lam và Từ An Trạch, cô đột nhiên lại có ý nghĩ khác.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.