Nói ra tất cả mọi chuyện trước sau, Linh Giám buồn bã thất thần. Nghĩ tới trước đây mình còn là một người trẻ tuổi, làm bạn cùng sư đệ canh gác bên cạnh sư phụ ở Đan Nguyên tông sống bình yên qua ngày. Bây giờ mình đã hơn trăm tuổi, lại mê mẩn ở trong tửu sắc không thể tự thoát ra được. Đúng vậy! Trúc Cơ thì thế nào? Hắn không cho rằng mình có thể kết thành Kim Đan, nếu vậy, hưởng thụ mấy ngày lạc thú làm người có gì không thể!
Chỉ là khi không có người, hắn lại buồn bã vô cớ!
Vẫn là vị Lâm huynh đệ này không tầm thường, trước đây không trách được sư phụ ưu ái hắn có thừa. Hắn đã trở thành tu sĩ Kim Đan, thực sự khiến người ta kinh sợ ao ước. Nhưng người với người khác nhau, mạng cùng mạng cũng khác nhau!
Nhìn vẻ mặt bất an của Linh Giám, giọng điệu của Lâm Nhất dịu xuống, hỏi:
- Công Dã Càn gây thương tích cho hai vị tu sĩ Nguyên Anh của Huyền Thiên môn sao?
Lắc đầu, Linh Giám nói:
- Chuyện đó đã qua nhiều năm, sau khi Công Dã Càn lành vết thương, Yến Khởi của Chính Dương tông Kết Anh thành công. Kể từ đó, ba tiên môn này ở Đại Hạ thành thế chân vạc, nhất thời mọi người đều bình an không sao. Nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh cùng gặp mặt, không ngờ lại liên kết muốn đối phó một người. Ai ngờ được, Quảng Tề Tử bị giết, Công Dã Can và Yến Khởi bị thương nặng, Nhạc Thành Tử may mắn chạy trốn. Có người nói đó là một trận ác chiến...
Lâm Nhất nghe vậy thì ngạc nhiên, thất thanh hỏi:
- Yến Khởi đã Kết Anh sao? Không, ngươi nói bốn vị tu sĩ Nguyên Anh đối phó với một người, vẫn tử thương vô cùng nghiêm trọng. VẬy người kia là ai? Đại Hạ có cao thủ như vậy từ khi nào?
Yến Khởi tu thành Nguyên Anh không khiến người ta bất ngờ, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh liên thủ đối phó một người còn gặp phải kết quả này, thật không thể tưởng tượng nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Nhất mất đi bình tĩnh, không khỏi nhíu mày. Hắn chăm chú nhìn Linh Giám, trong thần sắc có phần nghi ngờ cùng không hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Giám không để ý tới lời Lâm Nhất nói, dường như đã sớm đoán được. Ông ta ngước mắt nhìn, trong lòng có suy đoán, tự rót tự uống, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi hẳn mới quay về Đại Hạ không lâu, nên hoàn toàn không biết gì về chuyện trong tiên môn!
Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, đối phương lại liếc nhìn hắn mới nói tiếp:
- Mọi người nói Chính Dương tông chính là nhờ vào bí kíp tiên gia của Lâm Nhất ngươi, lúc này mới có thể trọng chấn hùng phong. Thần Uyên Tử tuy bế quan đã tiêu hao hết tuổi thọ, bỏ mạng, Yến Khởi lại được như ý nguyện trở thành cao thủ Nguyên Anh, được mất trong đó, ai có thể nói rõ được...
Thần Uyên Tử chết? Tu vi hắn không kém Yến Khởi, rèn luyện cùng cảm ngộ cả đời càng là không người thường có thể sánh kịp, may mà có kinh văn Động Chân Kinh giúp đỡ, Kết Anh có thể nói làm ít công to. Nhưng không may, vì thọ nguyên của hắn có hạn mà thất bại trong gang tấc, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đáng tiếc! Tuy nhiên, càng có nhiều người khó tìm được con đường Kết Anh, không thể đau khổ dừng lại ở Kim Đan hậu kỳ, cho đến chết. Cuối cùng, ai may mắn, ai lại bất hạnh?
Thu lại tâm tư hỗn loạn, Lâm Nhất nghe được Linh Giám còn nói:
- Cao thủ đánh bại bốn vị Nguyên Anh kia là ai thì ta không biết. Cho dù là đám người Yến Khởi cũng không rõ lai lịch của đối phương. Chỉ là khi rất nhiều tiên môn đang hoang mang, người kia lại là biến mất không thấy bóng dáng, sợ rằng đã rời xa Đại Hạ...
Không có người nào dám quấy nhiễu tiểu viện của Linh Giám. Sau khi Giả huyện úy chuồn đi, vẫn chưa hết sợ. Các tiên nhân đang nói chuyện, dĩ nhiên người rảnh rỗi không nên gần. Hơn nữa, ông ta còn có chuyện của mình. Tuy nhiên, bốn người chỉ còn lại có hai người lại nói chuyện đến sáng.
Khi tia nắng ban mai chiếu vào trong tiểu viện, bên trong nhã gian không theo đó mà phấn chấn, trái lại càng thêm nặng nề. Trên bàn bừa độn. Linh Giám để chén rượu xuống, giống như một lão già phàm tục, vẻ mặt mỏi mệt lẩm bẩm nói như mê ngủ, từng chén rượu nối tiếp nhau. Giống như đang ở trước mặt sư phụ, nếu như nói chuyện cùng sư đệ, tâm sự nghẹn lại trong lòng ông ta cũng theo rượu uống xuống, lại trút ra từng chút một...