Thầm than thở, Lâm Nhất nhìn Linh Giám lắc đầu, trong con ngươi bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Thân hình hắn đột nhiên di chuyển. Khi ba người đối phương chưa kịp ứng biến, hắn há mồm phun ra một tia sáng màu vàng, trực tiếp lao về phía người bên trái; tay phải chợt chộp về phía trước. Một long trảo màu vàng đã lao ra nhanh như chớp, thoáng chốc nắm chặt lấy một người trung niên khác. Mặt đất dường như nổi gió khiến cho người ta không thể nào tránh né; sau đó nhanh như gió cuốn lên rồi biến mất.
- Ngươi muốn làm gì...
Linh Giám kinh ngạc kêu lên, lại thấy hai người trung niên đã bị ánh lửa nuốt hết, đảo mắt biến thành một đống tro bụi. Thấy tình hình như vậy, ông ta ngừng kích động muốn lấy phi kiếm ra, chân lùi lại mấy bước và thất thanh nói:
- Ngươi đã kết thành Kim Đan...
Chẳng qua trong đầu ông ta vừa nghĩ, Lâm Nhất giết hai người trung niên đã nhặt túi Càn Khôn thú và nhận lấy hai lá cờ cớ mây đen lượn quanh trên mặt đất. Trên tay hắn dùng sức:
- Xì...
Một tiếng động vang lên, cờ thành mảnh vỡ, từng tiếng quỷ khóc sói tru mơ hồ vang lên trong phòng, tiếp theo lại biến thành mây đen biến mất.
Lâm Nhất phủi tay, ung dung vén vạt áo lên và ngồi xuống trước bàn, nhướng mày nhìn Linh Giám đang thất thố nói:
- Muốn báo thù cho thủ hạ của ngươi thì ra tay đi!
Vẻ mặt cứng đờ một hồi, Linh Giám không còn vẻ khéo đưa đẩy như lúc trẻ nữa, trong thần sắc lại xuất hiện thêm vài phần tang thương cùng bất đắc dĩ. Hai người kia chết thì chết, ngược lại cũng không có gì. Nhưng đối mặt với một tu sĩ Kim Đan, mình chỉ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ chẳng khác nào một đứa trẻ. Ông ta hối hận, vẻ mặt lúng túng nói:
- Lâm... Lâm tiền bối... Ta... Ôi!
Nặng nề thở dài, Linh Giám cũng dứt khoát ngồi xuống, tự rót cho mình đầy một chén rượu rồi ngửa đầu "ực” một tiếng uống vào, lúc này mới liếc nhìn Lâm Nhất, thể hiện ra tư thế bất chấp mọi giá, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sống hay chết, tùy ngươi!
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi, Linh Giám sao có thể đấu lại với vẻ lãnh đạm của Lâm Nhất, khẽ gật đầu, nói:
- Cũng được! Ta nói...
Hai câu Lâm Nhất vừa yêu cầu cũng chỉ là vài lời nói đối với Linh Giám mà thôi, cũng không khó trả lời. Nguyên nhân tất cả những điều này vẫn phải bắt đầu kể từ khi Hắc Sơn tông làm loạn...
Năm đó, Đan Nguyên tông bị ép dựa vào Hắc Sơn tông, tu sĩ Trúc Cơ phải lập thề máu không thể hai lòng. Tuy Nhược Thủy tiên sinh là người ở ẩn nhưng trong lòng kiêu ngạo, sao đồng ý nhận lấy sự sỉ nhục này. Trong cơn tức giận, hắn lại dẫn theo hai đồ đệ rời khỏi tông môn, muốn đi sâu bên trong núi làm một tán tu ung dung tự tại. Trên đường bọn họ lại bị tu sĩ Hắc Sơn tông ngăn cản, không tránh được xảy a một hồi chém giết.
Có lẽ là sư đồ ba người bất hạnh, trên đường gặp đúng là nhóm Thiếu tông chủ Hắc Sơn tông, khiến cho trận chém giết này cuối cùng thành một trận giết chóc. Linh Thuật chết thảm, Linh Giám khiếp sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ; Nhược Thủy tiên sinh khó khăn ứng phó được hai chiêu, lại bị một kiếm của Thiếu tông chủ Công Dã Bình đâm xuyên qua ngực.
Mắt thấy sư đồ ba người chỉ còn một, lúc Nhược Thủy tiên sinh sắp chết, không biết sử dụng ra loại mật pháp nào mà có thể bỏ chạy được. Linh Giám là một đệ tử luyện đan lại đau khổ cầu xin tha thứ, sau khi phát ra lời thề máu, Công Dã Bình tha cho ông ta một mạng.
Trong hơn mười năm sau đó, Hắc Sơn tông không ngừng xảy ra phong ba, khiến cho Linh Giám gửi thân ở bên trong không chịu nổi khổ sở. Ông ta khó khăn lắm mới đạt tới Trúc Cơ, lại tranh thủ lúc Công Dã Can bị thương cùng Hắc Sơn tông đại loạn, một mình chạy ra khỏi tiên môn, nhưng không hề Đan Nguyên tông mà chỉ muốn ẩn thân ở trong phàm tục cho tới hết đời.
Sau khi rời khỏi Hắc Sơn tông, Linh Giám cũng từng nghĩ sẽ đi tìm sư phụ, nhưng không thể nào biết được Nhược Thủy tiên sinh ở đâu, chỉ có thể bỏ qua. Tuy nhiên, trên đường đi ông ta gặp phải mấy đệ tử Hắc Sơn tông quen, dây dưa không ngừng. Trên người ông ta có đan dược làm biến mất linh lực, mấy tu sĩ Hắc Sơn tông này không hiểu nguyên nhân, còn muốn chiếm tiện nghi của đệ tử luyện đan này, kết quả bị giết ba người. Hai người còn lại chỉ đành phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng bằng lòng ở lại trong phàm tục.
Hắc Sơn tông đã khác xưa, các đệ tử không tránh được có tâm tư muốn tìm lối ra khác. Linh Giám muốn chế tạo linh đan thì cần hai người trợ giúp, khi gặp chuyện sẽ có thêm một đường sống. Bởi thế, ông ta cùng hai tu sĩ Hắc Sơn tông đi cùng nhau, trùng hợp lại gặp Giả huyện úy. Hai bên ăn ý. Ba người lại thành tiên trưởng được Giả phủ cung phụng, tuy tửu sắc ăn vào tận xương, ngược lại cũng tiêu diêu tự tại.
Dù sao thân phận của ba người khác với người phàm nên không tránh được còn muốn ngồi tĩnh tọa tu luyện. Hai tu sĩ Hắc Sơn tông đắc ý bắt đầu sinh thói xấu cũ, xuất hiện ý nghĩ xấu muốn thu mấy sinh hồn. Huyện thành nhỏ vô cớ xảy ra án mạng, huyện úy không tránh được phải bận rộn, nhưng không thể bắt được hung thủ thật sự. Quan trên truy tìm điều tra, ông ta chỉ đành phải thay mận đổi đào, tìm mấy phạm nhân thế thân cho xong việc.
Thời buổi này chuyện suôn xẻ thì ít, nhiều nhất vẫn là chuyện xấu. Cho dù là trong nhà có tiên nhân trấn thủ, đại lao của thị trấn vẫn xảy ra nhiễu loạn. Giả huyện úy đang cùng Linh Giám uống rượu mua vui, biết được có người vượt ngục, ông ta không thể không đích thân tới xử trí. Không ngờ trong thời khắc hỗn loạn, nhà tù bị phá hủy, tất cả phạm nhân chạy trốn khắp nơi. Mắt thấy họa lớn xảy ra, hai vị tiên trưởng đúng lúc ra tay, liên tiếp chém giết hơn mười người, lúc này mới thu dọn được cục diện hỗn loạn. Tuy nhiên, điều này cũng là nguyên nhân thật sự chọc giận Lâm Nhất...