Mộc Thanh Nhi là nữ tử tâm tính đơn nhất, yêu ghét rõ ràng, còn có chút yếu đuối hoặc là nhát gan. Đây cũng là nguyên khiến cho nàng ta khi tu luyện thì tâm rất chuyên nhất, bớt đi mấy phần tạp niệm của thế tục, có thêm mấy phần chấp nhất.
- Lâm Nhất, ngươi hiện tại là tu vi gì, ta vì sao vẫn không nhìn thấu?
Mộc Thanh Nhi giơ Tử Đằng Hồ Lô của mình lên, cười nói:
- Lão hữu gặp lại sao có thể không có rượu.
Lâm Nhất cởi Tử Kim Hồ Lô bên hông xuống, lắc đầu nói:
- Tu vi của ta chỉ cao hơn ngươi một chút, không nhắc tới cũng được.
Mộc Thanh Nhi thoải mái nói:
- Như vậy cũng được, để cho người ta trong lòng thoải mái hơn! Ha ha!
Uống ngụm rượu, Lâm Nhất kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười.
Nói một số chuyện về tu luyện, lại hỏi nhau về tình hình gần đây, Mộc Thanh Nhi đã nhận ra gì đó, nhưng lại vẫn chuyện trò vui vẻ. Một đêm rất nhanh qua đi, khi ánh rạng đông ló dạng, trong thần sắc của nàng ta hiện ra mấy phần cô đơn, mà thần sắc của đối phương thì vẫn như cũ.
- Ngươi là đến để chào từ biệt à?
Mộc Thanh Nhi buồn bã hỏi. Thấy đối phương gật đầu công nhận, nàng ta khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Đêm tối tới đây, cùng nói chuyện với ta một đêm! Đây không phải chào từ biệt thì là gì! Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Trầm ngâm một thoáng, Lâm Nhất nói:
- Ngươi không muốn quay lại Đại Hạ à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Thanh Nhi lắc đầu nói:
- Có lẽ, Cửu Long sơn mới là nơi ta muốn ở! Chỉ là không còn người để uống rượu nói chuyện... Huống chi, ngươi đi rồi, ta cũng không còn động lực tu luyện, ài.
Ngẩng đầu lên, thấy đối phương vẫn lạnh lùng trước sau như một, nàng ta muốn nói lại thôi, lập tức lại nói:
- Có thể bay, có thể tiêu giao giữa núi sông là đủ rồi! Không có người bầu bạn, trường sinh thì được gì! Uống rượu một mình, không thú vị!
Vừa nói Mộc Thanh Nhivừa ra khỏi động khẩu, mặt hướng về phía ánh sáng mặt trời mà thở dài, môt tia sầu ly biệt tiêu tan. Lâm Nhất cũng đi ra theo, thấy mặt trời vạng rực, bao phủ ngọn núi, đặt mình trong trời quang mây tạnh, giống như tiên cảnh, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nhìn Viễn Sơn xa xam Mộc Thanh Nhi cười nói:
- Phong cảnh nơi đây rất tốt, há chẳng phải như là thần tiên!
Trên mặt nàng ta lộ vẻ tiêu sái, trong giọng nói lại không khỏi có phần buồn bã.
- Trong núi không trăng không sao, một giấc mộng đã ngàn năm.
Sau khi Lâm Nhất phụ họa một câu khiến Mộc Thanh Nhi cười ha ha nói:
- Không ngờ ngươi cũng có mấy phần tài tình.
Phẩy tay, Lâm Nhất ra hiệu mình chỉ là bột phát theo cảm xúc, nói lại lời người khác mà thôi. Hắn lấy ra túi Càn Khôn, nói:
- Ta để lại cho ngươi hai vạn linh thạch, công pháp của Chính Dương tông cùng với ngọc giản tương quan, còn có một thanh linh khí phi kiếm.
Không khách khí tiếp nhận túi Càn Khôn, Mộc Thanh Nhi đưa lại một túi to khác, nói: