Vô Tiên

Chương 965: Sống lại (2)




Đối phương hai tay giơ cao quá đầu, tiếp nhận trường kiếm và ngọc bội.

- Còn đây là huyền kim lệnh bài ta luyện chế, là vật đặc biệt cho trưởng lão của Huyền Nguyên quan, đều có tác dụng phòng thân.

Khi nói, Lâm Nhất tung bảy khối lệnh bài màu đen to bằng bàn tay, đây là hắn khi nhàn hạ dùng quả Tử Linh luyện thành, uy lực của trận pháp được khảm trong đó không tầm thường.

Bảy người Tính cả Đạo Hanh, mỗi người cầm một khối lệnh bài. Lệnh bài lệnh bài màu đen có khắc chữ Huyền, vào tay nặng trịch khó phân biệt chất liệu, có chút bất phàm.

Sau khi dặn dò một phen, mọi người sau khi lĩnh mệnh thì ngẩng đầu lên, trong lều cỏ đã không còn bóng người, chỉ có một trận gió xanh bay đi, xoay quanh rất lâu trước mấy ngôi mộ rồi lặng lẽ biến mất. . .

Để lại mấy chục mảnh ngọc bội phòng thân cho hậu nhân cùng Huyền Nguyên khẩu quyết và Huyền Nguyên kiếm pháp đầy đủ; ngoài ra còn để lại một túi Càn Khôn do quan chủ tự mình cất giữ, bên trong là một bộ công pháp luyện khí, pháp khí và linh thạch. Sau đó, Lâm Nhất hóa thành một trận gió xanh bay đi.

Có người nói, Lâm sư tổ rời núi dạo chơi rồi. Khi cách nói này truyền khắp Huyền Nguyên quan, đã trôi qua nhiều ngày. Khi các sư huynh đệ bàn luận việc này, Lưu Ngư Nhi không còn góp vui như mọi ngày, mà một mình trốn ở một góc. Hắn từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, không nén được sự phấn chấn trong lòng.

Một ngày đó, Lô Ngư Nhi đang đốn củi thì một bình ngọc từ trên trời bay xuống, có tiếng nói phiêu xẹt qua bên tai,

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại tâm.

Tiếng nói đso rất rõ ràng! Là vị đạo huynh kia, không, là tổ sư! Chẳng nghĩ nhiều, hắn bỏ búa trong tay xuống cầm bình ngọc lên, nhìn về phía trời xa mà lạy.

Lâm Nhất quay về Tiểu Thiên ao, là Lâm Viên hiện giờ.

Lưu lại ngọc bội, đan dược, cùng thứ có thể sử dụng cho các tộc nhân, Lâm Nhất lại luyện chế một thanh trường kiếm cùng một khối huyền kim lệnh bài cho Lâm Bình, bên trên không chỉ khắc chữ Huyền mà mặt còn lại còn khắc chữ Lâm. Hắn cũng lưu lại một túi Càn Khôn cho người có duyên!

Sau khi dặn dò mấy câu với hậu nhân Lâm gia, Lâm Nhất phẩy tay về phía sau, rồi một mình ra khỏi Lâm phủ.

Hoàng hôn một ngày, trong mộ viên Lâm gia yên ắng mà u tĩnh. Lễ bái thúc phụ và thẩm nương, lại đứng lặng một lát trước mộ của muội tử Thúy Nhi, mới đến trước mộ phần của cha mẹ. Hắn chậm rãi quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật mạnh, mãi lâu sau vẫn chưa đứng dậy.

Rời khỏi mộ viên, vẫn dạo bước như thường ngày, Lâm Nhất chắp tay sau lưng yên lặng mà đi, chỉ là bên cạnh không còn ai bầu bạn, bước chân của hắn cũng thong thả hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tây Sơn, trên vách núi, trước hai ngôi mộ, thi lễ thật sâu với mộ bia của Tô tiên sinh, Lâm Nhất xoay người lại, trong tay lại xuất hiện tiêu ngọc.

Mặt trời ngả về tây, ánh chiều vàng chiếu lên vách núi, phủ lên một tầng sắc thái đắm say lên nấm mồ cô tịch!

Vuốt ve tiêu ngọc trong tay, chưa đưa lên môi Lâm Nhất đã buông xuống! Cố sự như khói, ngày xưa như mây, hồng trần như mộng. Tiếng tiêu này sao phải không minh!

Tiêu ngọc hóa thành một đạo ánh sáng rời tay mà đi, cắm sâu vào trong mộ. Một đạo cầu vồng kiếm lướt qua vùng trời Lâm Viên rồi đi xa.

Lâm Nhất tới Cửu Long sơn, cầu vồng kiếm dừng lại một chút trong trời đêm rồi tới thẳng một ngọn núi tối cao. Trước một thạch động giữa sườn núi, hắn hạ xuống, có người lên tiếng.

- Mượn bóng đêm mà tới, không vì thăm bạn uống rượu thì chính là muốn chào từ biệt đo xa. Lâm Nhất, ngươi cho rằng có đúng không?

Theo tiếng nói vang lên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa động, Mộc Thanh Nhi mắt chớp chớp, mang theo thần sắc tự đắc đi ra.

Lâm Nhất nhẹ nhàng gật đầu, theo Mộc Thanh Nhi đi vào sơn động. Diện tích trong động không lớn, khảm mấy viên huỳnh thạch, rất sạch sẽ gọn gàng, đây là khảm tu luyện bế quan.

- Vốn tưởng rằng sẽ hao hết thọ nguyên trong lúc đang bế quan, ai ngờ trời cao thương xót, cho ta trúc cơ thành công! Ha ha! Ngươi và ta đã chín năm không gặp, vốn định củng cố một chút tu vi rồi mới đi tìm ngươi, ai ngờ ngươi lại không mời mà tới trước.

Mộc Thanh Nhi lấy ra một bồ đoàn mời Lâm Nhất ngồi xuống, trong giọng nói mang theo một phần vui sướng.

Từ sau lần trước từ biệt, đã trôi qua chín năm. Hiện giờ Mộc Thanh Nhi đã là người hơn trăm tuổi, cuối cùng có thể thể thành công trúc cơ. Trong dung mạo của nàng ta tăng thêm mấy phần thần vận không tầm thường, khiến cho sơn động này cũng minh diễm hơn không ít.

Chia tay chín năm không gặp, Mộc Thanh Nhi có thể thu hoạch trong lúc bế quan hay không, trên đường tới đây, Lâm Nhất có chút thấp thỏm. Lúc này, sau khi hắn ngồi xuống, khóe môi nhếch lên nở nụ cười thản nhiên. Nhớ ngày đó mình được đan dược của Nhược Thủy tiên sinh tương trợ, sau hai lần thử mới may mắn trúc cơ thành công. Mà một nữ tử dựa vào hưng trí để tu luyện, chỉ dùng một viên Trúc Cơ đan đã đại công cáo thành.

Có thể thấy được, con đường tu luyện này, ngoài đan dược, linh thạch ra thì tâm tính còn trọng yếu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.