Vô Tiên

Chương 87: Vô tình gặp được (1)




Mình lại có thể gặp được hành động nghịch thiên trong truyền thuyết trước kia sao? Nhưng người thiếu niên trước mắt này lại khác hẳn ngày xưa, có lẽ thật sự có thủ đoạn đoạt thiên thì sao. Viên Phượng Minh ép xuống nghi ngờ trong lòng, trong vẻ mặt có chút chờ đợi.

- Ta làm gì có linh đan diệu dược gì chứ!

Lâm Nhất cười gượng nói. Hai người này không đơn thuần như Thiên Phúc và Thúy nhi, không nói rõ sợ là không được.

- Ta sử dụng… chân khí của bản thân, giúp hai người ngươi đả thông kinh mạch, mà thôi như vậy.

Lâm Nhất kiên nhẫn nói.

Trong ánh mắt Viên Phượng Minh sáng ngời, vội nói:

- Tỷ tỷ biết Tiểu Nhất có thủ đoạn cao cường, lại không biết ngươi còn có bản lãnh như thế. Vậy... bảo tỷ tỷ phải làm sao báo đáp mới tốt đây?

- Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Lâm Nhất cười nói.

Viên Phượng Minh nghe vậy thì trong lòng vô cùng cảm kích. Từ xưa đã có câu, võ không đứng thứ hai, người tập võ tất nhiên không cam lòng đứng sau người khác. Nhưng Lâm Nhất lại thành tâm muốn đưa cho phu thê hai người một lần tạo hóa, không thể nói ân tình này không nặng.

- Việc này không nên chậm trễ, cứ để Tiểu Nhất thử đi! Được cũng tốt, không được cũng chẳng sao! Ở trong đau khổ còn cần nhẫn nại mới được!

Lâm Nhất nghiêm mặt nói.

Hai người gật đầu không ngừng, liên tục đáp, hoàn toàn không có vẻ bĩnh tình thường ngày.

Lâm Nhất cao thâm khó dò cùng khả năng như thần quỷ làm cho phu thê hai người cảm xúc dâng trào, cũng sinh ra chờ mong vô hạn.

Viên Phượng Minh cùng Xa Hải ngồi xếp bằng ở trên giường hẹp. Lâm Nhất đứng sau lưng hai người, im lặng suy nghĩ rồi lấy ra bốn lá cờ nhỏ, nhanh chóng ném nó về phía xung quanh gian nhà, dẫn động trận pháp che đậy. Sau đó, hắn giơ hai tay lên vận chuyển linh khí, đặt ở trên huyện bách hội của hai người.

Từ sau khi Lâm Nhất học tập Đoán Thần Giám thì một tâm dùng hai chỗ rất dễ dàng. Hắn nín hơi tập trung tinh thần, chia thần thức thành hai phần và dẫn dắt linh khí trong cơ thể qua huyện bách hội của hai người, theo kinh mạch xuống dưới. Đồng thời, trong miệng căn dặn hai người nghịch chuyển kinh mạch, cho khí tức chảy ngược.

Phu thê hai người Viên Phượng Minh tập võ nhiều năm, kinh mạch của bản thân cũng mạnh hơn người bình thường, so với Thiên Phúc cùng Thúy nhi, làm cho Lâm Nhất thi triển ra cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Qua một canh giờ sau, Lâm Nhất tiện tay vẫy một cái, lá cờ nhỏ đã bay tới tay rồi đột nhiên biến mất. Hắn đứng yên lặng ở một bên, chờ hai người thu công.

Chốc lát sau, hai người đồng thời mở mắt ra.

Xa Hải đứng dậy và nhảy trên mặt đất, nắm tay đánh một đòn vào không khí:

- Phù...

Nắm đấm đánh ra, trong phòng vang lên một tiếng nổ nhỏ với, thanh thế không thể coi thường được.

- Ha ha, ta chỉ sử dụng một phần sức lực.

Xa Hải vui mừng nhìn về phía Viên Phượng Minh.

Gương mặt Viên Phượng Minh đỏ bừng không giấu được vẻ kích động, mắt hạnh sáng ngời, trong lòng than thở:

- Thật sự có cảm giác thay da đổi thịt, trong cơ thể dường như có chân khí lưu chuyển!

Lâm Nhất thấy thế thì mỉm cười. Hai người này đều có công pháp của mình, theo ngày tháng không ngừng tu luyện, chân khí sẽ dần dần tập trung hùng hậu, cảnh giới võ công tất nhiên cũng sẽ phát triển không ngừng.

...

Ngày hôm sau, Tiểu Nhất vẫn chưa vội đi tiêu cục Long Thành. Hắn vẫn ở lại dùng bữa trưa với mọi người trong tiêu cục rồi mới đi đến trên bến tàu.

Tinh thần Viên Phượng Minh cùng Xa Hải phấn chấn, phong thái tất nhiên cũng khác trước. Tuy người khác không phát hiện ra, nhưng phu thê cùng Lâm Nhất là người trong cuộc lại biết rất rõ.

- Tiểu Nhất, ta không nói nhiều. Ngươi là huynh đệ tốt của Xa Hải ta!

Xa Hải xúc động nói.

- Ngươi một mình ở bên ngoài, phải cẩn thận đấy! Nếu như sau này quay lại, đừng quên đến thăm tỷ tỷ!

Viên Phượng Minh còn chư nói dứt lời thì nước mắt đã lã chã rơi.

- Xa đại ca, Viên tỷ, bảo trọng!

Tiểu Nhất giả vờ thoải mái nói.

- Tiểu Nhất huynh đệ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cố gắng bảo trọng đấy!

Nhị Cẩu Tử phất tay hô to.

Mọi người trong tiêu cục đều vẫy tay chào, Lâm Nhất tươi cười, chắp tay không ngừng đáp lễ.

Thuyền dần rời bờ.

Hai chiếc thuyền giống như cá chìm trong nước rộng, dần dần đi xa.

Hai bờ sông vẫn vậy, trời cao nước dài. Chỉ là không hẹn ngày gặp lại!

...

Lâm Nhất đứng rất lâu ở bên bờ, sau đó mới ung dung quay lại.

Trên con đường đê dọc theo ben sông, già trẻ nam nữ, kẻ đi chân trần, kẻ mang giày, kẻ áo vải, kẻ mặc gấm vóc với sắc mặt khác nhau không ngừng qua lại.

Lâm Nhất chậm rãi bước đi thong thả, ánh mắt tùy ý quan sát xung quanh. Hắn bỗng nhiên nhíu mày và dừng bước. Từ phía sau lập tức có một cánh tay thò tới đầu vai hắn và chợt lắc một cái.

Lâm Nhất lảo đảo vài bước sau mới đứng vững được. Hắn xoay người lại, vẻ mặt bất bình căm tức nhìn đối phương.

Một công tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi mặc trang phục bằng gấm, chiều cao tương tự với Lâm Nhất nhưng dáng người lại vạm vỡ hơn nhiều. Gã mặt vàng, mũi sư tử cùng đôi mắt sói lộ rõ sự lạnh lùng. Còn có hai người đi theo phía sau người này.

Thấy Lâm Nhất thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống mà người này cười khà khà nói:

- Chân của kẻ nhà quê vẫn tính là ổn định đấy.

Nói xong, khóe miệng gã nhếch lên đầy xem thường, lắc lư đi về phía trước. Hai kẻ tùy tùng cũng cười xấu xa.

Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ba người, sau đó tiếp tục cúi đầu bước đi.

Ba người này lên trên đê, thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở bên cảnh bọn họ. Người đánh xe tiến lên chào.

công tử mặc trang phục bằng gấm cười ha ha nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.