Lâm Nhất than khẽ một tiếng nói:
- Thôi đi, chúng ta chỉ có thể trốn thật xa thôi!
Nói xong, chân mày hắn rướn lên, tiếp tục xem xét cảnh đường phố hai bên.
Nhị Cẩu Tử thấy thế thì trong lòng thầm nhủ. Người này tuổi không lớn lắm, thân thủ kinh người, lần đầu đi xa nhà lại nhịn được những chuyện mà người thường không thể nhịn, trong giây lát giống như không có việc gì. Lâm Nhất này thật sự không lớn bằng mình sao?
Hai người quay lại khách sạn. Viên Phượng Minh cùng Xa Hải đã trở về, gọi Lâm Nhất qua.
Ở trong gian phòng của phu thê Viên Phượng Minh, đợi sau khi Lâm Nhất ngồi xuống, Viên Phượng Minh vui mừng, móc ra một tấm thẻ bài đưa tới.
Lâm Nhất nhận lấy tay xem. Đó là một tấm thẻ bài bằng sắt ngăm đen. Một mặt có hoa văn trang trí hình rồng cuộn, một mặt là một chữ “Tần”. Hắn không hiểu, nhìn về phía phu thê Viên Phượng Minh.
Vẻ mặt Xa Hải cũng hưng phấn, ra hiệu cho Viên Phượng Minh nói.
Viên Phượng Minh vén tóc bên thái dương, vừa cười vừa nói:
- Tối nay, chúng ta đi tìm bằng hữu là cháu ngoại của chưởng môn Thiên Long phái - Mộc Thiên Thành, tên là Tần Bộ Du. Người này là Thiếu tiêu đầu của tiêu cục Long Thành, khá có uy danh trong Tần thành. Vì tiêu cục Thái Bình ta từng thay bọn họ nhận một chuyến tiêu. Nể tình phụ thân ta cũng bởi vậy mà bị thương nặng, nên giao tình giữa đối phương cùng tiêu cục ta cũng không tệ lắm. Lần này chúng ta đến nhà thăm hỏi, vừa lúc qua Thiếu tiêu đầu biết được, ngày Thiên Long phái mười năm một lần tuyển chọn đệ tử đã đến. Ta với Xa đại ca lại giả vờ nói ngươi là bà con của chúng ta, mời hắn giúp một chuyện!
Viên Phượng Minh cười dịu dàng, nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ gật đầu, có chút suy nghĩ.
Viên Phượng Minh nói tiếp:
- Thiếu tiêu đầu nể giao tình trước kia cũng không có từ chối. Chỉ là Thiên Long phái tuyển chọn đệ tử, một là nhận đệ tử nội môn phải có căn cốt tốt hiếm thấy, dưới mười hai tuổi, còn phải có người bảo đảm, hai là nhận đệ tử ngoại môn dưới mười tám tuổi, có người bảo lãnh là được, cũng không có hạn chế khác.
- Ha ha! Thiếu tiêu đầu làm người không tệ, đáp ứng bảo đảm cho ngươi làm đệ tử ngoại môn.
Tâm tình Xa Hải khoan khoái, lớn tiếng cười nói.
- Như vậy, Tiểu Nhất lại có thể ở trong Thiên Long phái. Sau này đi hay ở, ngươi có thể tự quyết định. Bất luận là muốn chứng kiến phong thái phái lớn trong giang hồ, hay là tăng thêm kinh nghiệm cá nhân đều có ích lợi!
Viên Phượng Minh vừa cười vừa nói.
Hai người trước mắt vì có thể đến giúp mình được thoải mái mà làm được như vậy, trong lòng Lâm Nhất xúc động không thôi.
- Ngày mai chúng ta phải đi rồi, sau này chẳng biết tới lúc nào mới có khả năng gặp lại. Một mình ngươi ở đây phải cố gắng bảo trọng đấy!
Viên Phượng Minh nói xong lấy một bọc từ trong tay Xa Hải, đưa cho Lâm Nhất nói:
- Lần này trở lại, chúng ta ngồi thuyền ngược dòng mà lên, xem có thể tìm được thi thể của huynh đệ bị nạn hay không, bất kể thế nào đều cũng phải ma chay cẩn thận. Vì vậy, đây là một trăm lượng bạc không tính là nhiều, để lại cho ngươi sử dụng hằng ngày. Sau này nếu có thời gian rảnh rỗi trở lại, sẽ mang nhiều cho ngươi hơn.
Lâm Nhất vội vàng từ chối nói:
- Cái này thì không cần, trên người ta có đủ rồi.
Không thể đoán trước được, Xa Hải trừng mắt còn chưa lên tiếng, Viên Phượng Minh đã mở miệng:
- Lâm Nhất, đây là tỷ cho ngươi, ngươi còn không muốn sao?
Lâm Nhất nghe vậy thoáng ngẩn người ra, thầm nghĩ, nếu như mình cho Thúy nhi, Thúy nhi có thể không muốn sao...
Do dự một lát, hắn trầm giọng nói:
- Tỷ cho Tiểu Nhất, Tiểu Nhất từ chối thì bất kính!
Viên Phượng Minh thấy thế, vành mắt cũng đỏ hoe.
Xa Hải tiến lên, vỗ nhẹ vào vai của Lâm Nhất và cười sang sảng:
- Đây mới là huynh đệ của ta!
- Đúng rồi Tiểu Nhất, ngươi có võ công cao thâm khó dò cũng phải cẩn thận, để tránh đưa tới nghi ngờ cùng tai họa. Giang hồ trục lợi, không thể không có lòng đề phòng người được!
Vẻ mặt Viên Phượng Minh nghiêm trọng nói.
Trong lòng Lâm Nhất nghiêm lại. Không phải tri kỷ sẽ không nói ra những lời như vậy. Hắn vội vàng đứng dậy nghiêm mặt thi lễ nói:
- Lời tỷ tỷ nói, Tiểu Nhất nhất định sẽ ghi nhớ! Mong rằng tỷ tỷ cùng đại ca không nên quá nhớ thương!
- Đừng làm lấy cái lễ giả cho tỷ tỷ làm gì. Tỷ tỷ còn không biết nợ Tiểu Nhất ân tình nặng thế nào đâu!
Viên Phượng Minh khẽ cười nói.
- Ngày mai ngươi cầm tấm thẻ này đi tiêu cục Long Thành, tự có người sắp xếp.
Xa Hải cười nói.
Lâm Nhất gật đầu, im lặng suy nghĩ.
Phu thê Viên Phượng Minh không hiểu, ánh mắt nhìn Lâm Nhất.
Qua một lúc lâu, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn hai người, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Tiểu Nhất biết, Viên tỷ cùng Xa đại ca nhâm đốc chưa thông, huyền quan chưa mở...
Lâm Nhất còn chưa nói dứt lời, Xa Hải bừng tỉnh, lắc đầu cười gượng nói:
- Theo như lời Tiểu Nhất nói là cảnh giới mà người luyện võ tha thiết ước mơ, không phải ba mươi, năm mươi năm khổ luyện thì không thể đạt được. Vi huynh cùng Viên tỷ có nhiều việc quấn thân nên không rảnh chuyên tâm luyện công, cả đời này chỉ sợ là vô vọng.
Hắn nói xong liền thở dài.
Viên Phượng Minh cũng gật đầu, vẻ mặt có chút phân tâm, tiếp lời:
- Chỉ có cao thủ hàng đầu trong giang hồ cùng những người khổ luyện mấy chục năm mới có khả năng may mắn đạt được cảnh giới cao siêu như vậy. Nhân tài như thế đều là cao nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi trong chốn giang hồ. Theo như đồn đại, hạng người võ công cao tuyệt như thế có thể dùng chân khí kích phát ra kiếm khí đao quang vô cùng kiên cố, không gì phá nổi; thi triển khinh công còn nhẹ như lông hồng, thoáng cái đã mất tích, khiến người ta kinh ngạc lại ao ước!
Lâm Nhất thầm nghĩ, mình có thể giúp Thiên Phúc cùng Thúy nhi, theo thời gian bọn họ cũng có thể là cao thủ trong giang hồ!
Viên Phượng Minh cùng Xa Hải quanh năm ở bên ngoài bôn ba, đánh nhau chết sống, chảy máu không ngừng. Bọn họ làm cho mình cảm nhận được thân tình cũng giống như Thiên Phúc cùng Thúy nhi vậy.
Ngươi chân thành với ta, ta tất sẽ lấy chân thành để báo đáp!
Sau khi âm thầm tính toán một lúc, Lâm Nhất quyết định giúp phu thê hai người một lần. Hắn nói:
- Viên tỷ! Xa đại ca! Tiểu Nhất có thể giúp hai người bớt đi mấy chục năm khổ luyện, giúp cho các ngươi sau này luyện võ làm ít công to. Như vậy, các ngươi quanh năm ở bên ngoài áp tải trong gió tanh mưa máu, cũng có thể khiến cho Tiểu Nhất bớt lo lắng hơn!
- Tiểu Nhất đang nói gì? Ngươi có linh đan diệu dược...
Xa Hải bỗng nhiên nhảy dựng lên. Hắn nắm lấy Lâm Nhất, hai mắt mở to, trên gương mặt đầy vẻ vui mừng.