Vô Tiên

Chương 73: Đi về phía từng bước (1)




Lâm Nhất thấy nam tử kia nước mắt nước mũi cùng tuôn ra, dáng vẻ hèn mọn cộng thêm nhát gan sợ chết là biết hắn toàn nói bậy nhưng cũng không muốn lại giết người nữa. Hắn trầm giọng hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Gia gia tha mạng... A?

Cừu Quý nghe tiếng liền bị dọa cho giật mình, vội nói:

- Tiểu nhân là Cừu Quý, là người thành thật sống ở gần đây!

Nói xong, tim hắn đập mạnh. Chẳng lẽ sát thần không giết mình?

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, nhíu mày nói:

- Cừu Quý, đứng lên cho ta!

Cừu Quý nghe vậy, con mắt tam giác chớp chớp, tròng mắt đảo quanh rồi vội vàng bò dậy nói:

- Không biết gia gia có gì căn dặn...

Trên mặt hắn đầy nước mắt nước mũi và bụi bặm lại lộ ra vẻ dè dặt.

- Đi chôn thi thể của ba người kia đi.

Vẻ mặt của Lâm Nhất vẫn lạnh lùng nói.

Cừu Quý cúi đầu khom lưng, lên tiếng đáp không ngừng, chân dưới lại do dự không chịu di chuyển.

Trên mặt đất đầy đỏ đỏ trắng trắng, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy tay chân tê dại, mùi máu xông lên đủ làm người ta muốn nôn mửa. Nước mắt Cừu Quý lại chảy ra.

- Xem ra để ngươi sống cũng chỉ là vô dụng!

Giọng điệu của Lâm Nhất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Cừu Quý lại giống như bùa đòi mạng vậy.

- Ôi! Ôi... Tiểu nhân làm ngay đây!

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, Cừu Quý kinh sợ hô một tiếng, vội vàng nhấc chân chạy về phía mấy thi thể. Mùi máu xông lên mũi làm cho hắn che ngực quỳ xuống đất nôn mửa.

Mùi máu ở xung quanh rất nồng, xe ngựa đã bị kéo chạy sang một bên. Thiếu chưởng quỹ dẫn phu nhân và con vào trong xe nghỉ tạm.

Ba người ở một bên nói chuyện. Lúc này Lâm Nhất mới biết, hóa ra phu nhân của thiếu chưởng quỹ là người của trấn Thiên Bình, lần này dẫn theo con về nhà mẹ đẻ. A Quý là người chịu khó nên rất được thiếu chưởng quỹ ưu ái, lại một đường đi cùng, không ngờ gặp phải giặc cướp hung ác ngoan độc như vậy, thiếu chưởng quỹ tất nhiên là không địch lại. Cũng may hắn chạy tới kịp hóa giải nguy cơ.

Thiếu chưởng quỹ nghe nói Lâm Nhất từng sống ở Huyền Nguyên Quan thì đặc biệt mừng rỡ. Coi như trấn Thái Bình cùng Huyền Nguyên Quan cũng có tình đồng hương.

- Lâm Nhất, không ngờ võ công của ngươi lợi hại như vậy! Nếu sớm biết thế thì ta đã theo ngươi học mấy chiêu, vừa mới cũng không đến mức vô dụng như vậy!

A Quý cảm thán nói.

- Ta chỉ biết một chút công phu Đạo gia thô thiển mà thôi, không đáng để nhắc tới. Cổ huynh lâm nguy không sợ mới khiến người ta bội phục!

Lâm Nhất mỉm cười nói. Thiếu chưởng quỹ nhìn A Quý, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.

- Không biết tiểu huynh đệ muốn đi đâu?

Thiếu chưởng quỹ vì sự thân quen giữa Lâm Nhất cùng A Quý nên nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều.

- Ta vốn định đi Thiên Bình thăm người thân, chuyện này đã xong, ta tính đi du lịch khắp thiên hạ!

Lâm Nhất đáp.

- Tiểu huynh đệ đúng là có khí phách lớn! Nam nhi tốt lẽ ra nên như vậy. Nếu Lâm huynh đệ không ngại, có thể gọi ta một tiếng Mai đại ca!

Mai Trung Văn thân là thiếu chưởng quỹ, cũng là người hào sảng hiếu khách, thích kết giao bằng hữu.

Mai Trung Văn nợ Lâm Nhất ân tình cực lớn nhưng cũng không kiểu cách, có lòng muốn kết bạn. Chỉ có điều đối phương cao thâm khó dò, làm cho trong lòng hắn cũng thấp thỏm.

- Mai đại ca không cần khách sáo!

Lâm Nhất cười nói. Trong nguy hiểm và tai họa mới thấy được chân tình, phu thê này trong lúc sống chết còn có thể không bỏ không rời, thực sự không dễ dàng gì!

- Lâm huynh đệ có ơn cứu mạng, vi huynh tất nhiên không dám quên! Đáng tiếc sắp chia tay nên không thể cùng uống một chén để tỏ tâm ý!

Mai Trung Văn than thở.

- Ha ha, chỗ của ta ngược lại có rượu, nhưng Mai huynh đang bị thương nên không thích hợp uống rượu đâu!

Lâm Nhất lắc đầu mỉm cười, im lặng một lát lại nói:

- Tiếp đến còn có mười mấy dặm đường phải đi, nơi đây người ở thưa thớt, ta sẽ đi cùng Mai huynh cùng Cổ huynh một đoạn, sau đo quay lại cũng không muốn.

Vừa rồi còn lo lắng cho an toàn trong chuyến đi lần, nghĩ nếu như lại gặp phải giặc cướp thì sao, không ngờ lại có người võ công cao cương như vậy đưa tiễn một đoạn đường, trong lòng Mai Trung Văn cũng mừng thầm. Chỉ là nhận ơn huệ của người khó tránh khỏi làm cho lòng người thấy bất an. Cũng may vẻ mặt Lâm Nhất thoải mái cũng không để ý nhiều tới chuyện này, làm cho ba người nói chuyện cũng có phần vui vẻ!

Dù sao vết thương của Mai Trung Văn chảy máu quá nhiều, có phục hồi lại tinh thần nhưng gương mặt cũng dần dần tái nhợt, cảm giác không chống đỡ nổi nên lại vào trong xe nghỉ tạm.

Lâm Nhất căn dặn A Quý một tiếng rồi chậm rãi đi về phía Cừu Quý.

Cừu Quý cầm cương đao đào được một hố sâu bằng nửa người, mệt mỏi muốn lè lưỡi. Thấy Lâm Nhất đi tới, hắn vội vàng đi kéo thi thể tới. Chỉ là mùi máu tanh thật sự khó chịu nổi, hắn lại ngồi nôn ọe một hồi.

Lâm Nhất im lặng làm Cừu Quý khiếp sợ đến mức không dám thở dốc, lau nước mũi, vẻ mặt oan ức tiếp tục làm việc. Hắn mệt mỏi tới mức tay chân như nhũn ra, cuối cùng đã chôn cất qua loa ba người Trịnh Đại.

- Có nên đào một cái hố nữa không?

Lâm Nhất lẩm bẩm.

Cừu Quý vừa định nói thêm vài lời lấy lòng lập tức ném ngay suy nghĩ này, vẻ tươi cười nịnh nọt trên mặt lập tức cứng, bịch một tiếng quỳ xuống cầu xin tha thứ:

- Gia gia tha mạng! Tiểu nhân cũng không nửa phần chống đối! Cầu xin gia gia tha mạng! Tiểu nhân đang muốn dâng lên, không dám che giấu!

Nói xong, hắn luống cuống tay chân móc từ trong người ra một đống đồ. Những thứ này đều là do hắn kéo thi thể đã âm thầm động tay động chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.