Vô Tiên

Chương 72: Giết người cứu người (2)




Trên mặt thiếu chưởng quỹ vui mừng nhìn con, lại lo lắng nhìn về phía thê tử của mình, nhất thời đủ cảm xúc đan xen. Cũng may nàng chẳng qua chỉ ngất xỉu một lát lại tỉnh dậy. Nhìn thấy đứa trẻ trong lòng thiếu niên, nàng vội vàng giãy giụa đứng dậy đón lấy nó, ôm thật chặt vào trong lòng. Nàng thấy con không việc gì, không để ý ánh mắt quan tâm thân thiết của phu quân trước mặt đã vội vàng cúi người cảm ơn thiếu niên:

- Cảm ơn ân công cứu mạng!

Thiếu chưởng quỹ không để ý tới đau xót, cũng vội vàng nói:

- Vị hiệp sĩ này, cảm ơn đã ra tay trợ giúp!

- Trên đường đi gặp phải bất bình ra tay cũng là lẽ đương nhiên. Hai vị không cần chú ý!

Thiếu niên khẽ lắc đầu, ánh mắt chuyển nhìn về phía tiểu nhị tươi cười, khẽ nói:

- Cổ huynh có khỏe không?

A Quý vẫn chú ý tới thiếu niên, nghe vậy liền vui vẻ nói:

- Ngươi quả nhiên là Lâm Nhất!

Lúc thiếu niên mới xuất hiện, A Quý còn thấy người tới quen mặt.

Chỉ mấy năm trôi qua, Lâm Nhất dường như đã lớn lên nhưng nét mặt vẫn còn khiến A Quý có cảm giác như đã từng quen biết, lại làm cho y không dám nhận.

Y thấy Lâm Nhất giơ ngón tay bắn bay cương đao của Hầu Tử, tình cảnh quen thuộc như thế làm cho A Quý ngạc nhiên, suy đoán người trước kia cứu mình có thể chính là thiếu niên quen mặt này. Chỉ là không ngờ được, Lâm huynh đệ không ngờ có võ công, cuối cùng còn là dạng cao thâm khó lường như vậy.

Sau khi suy đoán ra thân phận của đối phương, lúc A Quý thấy kẻ cướp cùng hung cực ác bổ đao về phía phu nhân mới đặt hết tất cả hy vọng vào trên thân Lâm Nhất. Đối phương quả nhiên không phụ kỳ vọng của ý, trong nháy mắt đã giải quyết được nguy cơ.

A Quý rất vui mừng. Thiếu niên này quả thật chính là Lâm Nhất ba năm trước đây đã gọi bánh bao, gặp một lần kinh sợ ở trước cửa tửu lâu.

A Quý là tiểu nhị ở tửu lâu Thái Bình trước kia. Thiếu niên ra tay giết liền ba người này dĩ nhiên chính là Lâm Nhất vừa rời khỏi thung lũng Tiểu Thiên.

Trước khi rời khỏi nhà, Lâm Nhất đã căn dặn thúc phụ và Tô tiên sinh. Hắn thấy võ công của Thúy nhi ban đầu đã hình thành, chỉ còn thiếu thời gian rèn rũa, theo thời gian hẳn sẽ có thành tựu không tầm thường. Hắn lại một thân một mình, lặng lẽ rời khỏi thung lũng Tiểu Thiên.

Đời người sẽ không tránh khỏi phải chia tay, nhưng có thể tránh được việc đưa tiễn!

Sau khi rời khỏi thung lũng Tiểu Thiên, Lâm Nhất vòng qua Thiên Bình và đi thẳng tới trấn Thái Bình. Một mình rời đi, hắn rất hưởng thụ cảm giác nhàn nhã khi đi đường. Không ngờ mới đi được mười mấy dặm, hắn gặp phải đám giặc cướp Trịnh Đại này.

Lâm Nhất đã sớm nhận ra Giả Quý, mặc dù mấy năm không thấy nhưng gương mặt của đối phương cũng không thay đổi nhiều. Mà thiếu chưởng quỹ này cũng là người quen, chính là thiếu chưởng quỹ Mai Trung Văn của tửu lâu Thái Bình. năm đó Mai thiếu chưởng quỹ không thể để ý tới tiểu đạo sĩ, lại càng không thể nhận ra Lâm Nhất bây giờ.

Lâm Nhất tự nhận mình không phải là người thích giết chóc, tuy rất căm giận đám sơn tặc giặc cướp nhưng cũng không thích cảnh chém người đẫm máu. Trịnh Đại rõ ràng là muốn giết người cướp của, hung tàn tới mức ngay cả trẻ con cũng không tha, không khỏi khiến người ta tức giận.

Nhớ năm đó lúc cha mẹ mình gặp nạn hẳn cũng giống như ngày hôm nay!

Không giết mấy người này, còn không biết sau này bọn chúng sẽ gây tai họa cho bao nhiêu người vô tội nữa.

Đây là lần đầu tiên trong lòng Lâm Nhất có kích động muốn giết chóc!

Giết chóc là một loại thủ đoạn lôi đình, nó có thể trách phạt tội ác, nó cũng có thể cứu giúp người lương thiện!

Lâm Nhất kiểm tra vết thương cho thiếu chưởng quỹ. Cũng may vết thương ở thắt lưng có dài hơn thước, máu tràn ra văng lên trên trang phục màu trắng thật sự kinh người, nhưng không đáng ngại. May mà lúc bối rối, gã đã dùng trường kiếm ngăn cản một chút nên mũi đao không vào quá sâu bên trong. Sau khi bôi một ít thuốc trị thương cầm máu bên người, ngược lại cũng không cần lo lắng.

A Quý đỡ phụ nhân quay về thùng xe, sau đó trở về giúp đỡ thiếu chưởng quỹ băng bó thỏa đáng.

Thiếu chưởng quỹ tất nhiên vô cùng cảm kích, biết thiếu niên này là bằng hữu của A Quý thì lại càng vui mừng. Gã xúc động trước võ công cao cường của Lâm Nhất, khen đối phương là người nhân nghĩa. Đối với điều này, Lâm Nhất chỉ mỉm cười không nói, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đi tới đúng lúc.

- Lâm Nhất, sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn đi đâu sao?

Quần áo A Quý bị đao làm rách mấy chỗ, nhưng trên thân không có vết thương. Sau khi nguy hiểm qua đi, tâm tình y rất tốt hỏi.

Trong lòng Thiếu chưởng quỹ cũng cảm kích trước ơn cứu mạng của Lâm Nhất, cũng tò mò khi thấy người thiếu niên này xuất hiện một cách thần kỳ như vậy.

Lâm Nhất trầm ngâm một lát và đang muốn mở miệng, chợt hắn nhíu mày lại, lạnh giọng nói với phía sau:

- Ai cho ngươi đi?

Hắn chưa dứt lời, cách đó không xa chợt nghe bịch một tiếng, một bóng người ngã nhào xuống đất, hô lớn:

- Không dám! Không dám! Tiểu nhân không dám!

Trong tiếng la hét còn phần run rẩy khiếp sợ.

Thiếu chưởng quỹ cùng A Quý theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đáng khinh đang lấm la lấm lét, không ngừng dập đầu. Lúc này, bọn họ mới đột nhiên nhớ ra, đám cướp có tổng cộng bốn người mới đúng. Người này chính là một người trong đó. Chỉ là vừa rồi từ tuyệt vọng đến vui mừng bất ngờ làm hai người đều quên còn có một người nữa tồn tại. Người này hẳn là muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Không ngờ Lâm Nhất lại thấy rõ mọi chuyện xảy ra ở sau lưng.

Trong lòng Cừu Quý thầm kêu khổ! Ở trong mắt mình, mấy tổ tông Trịnh Đại quả thực chính là ác thần, vốn định vào nhóm của bọn họ để sau này cũng coi như có chỗ dựa, có người đông thế mạnh. Mắt thấy người và hàng trên xe ngựa đã muốn tới tay, phụ nhân kia tuy xinh đẹp nhưng hắn lo lắng Hầu tử ăn mảnh, cũng sẽ không dám có suy nghĩ không an phận. Chỉ nghĩ tốt xấu gì cũng có thể được chia chút tiền tài trên xe là được.

Ai ngờ từ trên trời rơi xuống một sát thần chân chính, chỉ trong chớp mắt đã giết ba tổ tông kia.

Thiếu niên này mới thật sự là tổ tông này!

Cừu Quý khiếp sợ đến mức tè ra quần, tảng đá trong tay sớm ném không thấy bóng dáng, chỉ chờ tới lúc thiếu niên tới giết mình. Nhưng rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, hắn mới len lén nhìn, thấy không có người nào để ý tới mình nên trong lòng thầm vui vẻ, lá gan cũng to ra, bò lên tính bỏ chạy.

Cừu Quý tin tưởng, phần dũng khí này cũng đủ để bò lên đầu tường nhà quả phụ mười lần. Đây là ông trời thương Cừu Quý!

Không đợi Cừu Quý nhớ tới chỗ tốt của ông trời, đã bị một tiếng quát từ phía sau truyền đến làm cho khiếp sợ, hắn thông minh cơ trí liền xoay người nằm trên đất và dập đầu.

Giọng nói này thật quen thuộc! Giọng nói này chính là giọng nói của sát thần. Cừu Quý không thể quên được, cũng không dám quên. Hắn cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều không được đầy đủ, khiếp sợ đến mức tim đập thình thịch. Tổ tông này có mắt mọc sau đầu à? Đến quỷ cũng trốn không thoát!

- Gia gia tha mạng, tiểu nhân không dám nữa! Tiểu nhân cũng là bị mấy tổ tông này... Không, mấy tên sơn tặc này ép buộc thôi! Tiểu nhân vốn là dân lương thiện, trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ đang kêu khóc đòi ăn! Gia gia tha mạng a! Tiểu nhân chưa làm qua một chuyện xấu nào! Gia gia vừa rồi cũng thấy đấy, tiểu nhân đưng ở khá xa xa! Tha mạng cho tôi đi gia gia!

Cừu Quý nước mắt lẫn nước mũi chảy xuống, kêu khóc cầu khẩn giống như cha chết mẹ chết vậy.

Nhưng đối phương lại không nói một lời nào. Cừu Quý lau nước mắt và len lén ngẩng đầu, thấy người thiếu niên sát thần kia đang nhìn mình chằm chằm thì khiếp sợ đến mức toàn thân lại run rẩy.

- Gia gia! Tiểu nhân nói đều là sự thật, không dám có một câu nói dối! Nếu như tiểu nhân dám lừa gạt gia gia thì trời đánh sét xuống! Gia gia tha mạng!

Sau lưng Cừu Quý cũng toát mồ hôi lạnh, toàn thân ớn lạnh, thầm nghĩ cho dù sét đánh cũng tốt hơn bị đao chém thành hai đoạn đấy.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.