Vô Tiên

Chương 186: Khởi hành (2)




Lâm Nhất là một câu không nhường, thành tâm cùng với đối phương đấu võ mồm.

Chân Nguyên Tử bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Ngươi cái tiểu tử thối này, không nhìn được lòng tốt của ta. Niệm tình ngươi căn cốt thanh kỳ, mi thanh mục tú, là một nhân tài tu đạo. Lão đạo yêu quý ngươi rất nhiều, có muốn bái ta làm thầy hay không? Làm cao đồ của Chân Nguyên Tử ta, vượt qua phu xe này trăm lần, ngàn lần! Như thế nào?

Bất kể là ai, nghe được mình nói như thế, còn không cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu liền bái! Chỉ là mình thật có lòng thu thiếu niên này làm đồ đệ sao! Hay là vì thấy khí vũ không giống phàm nhân, mà cố ý thăm dò!

Trong lúc nhất thời, Chân Nguyên Tử cũng không rõ bản ý của mình.

- Xì...

Lâm Nhất nở nụ cười.

Chân Nguyên Tử thật có chút không nhịn được, xoay người tức giận nói:

- Ngươi cười cái gì?

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, nhàn nhạt nói:

- Ngươi không có bản lãnh này!

- Ngươi nói cái gì? Ta không có bản lãnh thu ngươi làm đồ đệ?

Chân Nguyên Tử nhìn xung quanh, xác định không người để ý hai người đối thoại, mới thấp giọng nói:

- Ngươi nói ai có bản lãnh này? Nếu ta không có bản lãnh, trưởng lão Thiên Long phái ngươi cũng không có bản lãnh này, chẳng lẽ chưởng môn của các ngươi mới có bản lãnh này sao?

Nói xong ánh mắt của Chân Nguyên Tử lóe lên, bật cười khanh khách:

- Ngươi cái tiểu tử thối này, chẳng lẽ bệnh tâm thần rồi! Nếu chưởng môn của các ngươi muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi còn có thể làm phu xe?

Con mắt Lâm Nhất khép hờ, theo xe ngựa thích ý đung đưa, nhàn nhạt nói:

- Nếu ngươi không xứng làm sư phụ ta, người khác tự nhiên cũng không xứng !

Chân Nguyên Tử nghe vậy, trong lòng thoáng thoải mái chút nói:

- Tiểu tử ngươi rất cuồng vọng nha, lão đạo không bị ngươi nhìn ở trong mắt thì cũng thôi, ngay cả chưởng môn Thiên Long phái cũng không ở trong mắt ngươi. Đây không phải cuồng vọng, đây là kiêu ngạo! Cũng không biết vì sao lão đạo không có bản lãnh làm sư phụ ngươi?

- Ngông cuồng và kiêu ngạo cũng không có gì không được? Ngươi già mà không kính, lấy mình đánh đồng với chưởng môn của Thiên Long phái ta, xem ra Bạch Vân Quan có ngông cuồng và kiêu ngạo muốn độc tôn giang hồ, ngự trị ở trên Thiên Long phái a!

Lâm Nhất nói.

- Tiểu tử ngươi miệng lưỡi rất sắc bén, ngoại trừ biết ăn nói, ngươi còn biết cái gì?

Mặt Chân Nguyên Tử đỏ lên, hắn vốn muốn chọc giận Lâm Nhất, không ngờ lại bị đối phương chọc tức giận tới mức dựng râu mép.

Lâm Nhất khẽ cười nói:

- Ta chịu rét giỏi hơn ngươi! Người tu đạo, đối diện với thiên đạo oai, úy lạnh kỵ hàn, sao có thể trên thân thiên tâm, dưới thuận tự nhiên, minh thế ngộ đạo?

Chân Nguyên Tử không giận ngược lại vui vẻ nói:

- Ha ha, một xa phu cũng có thể hiểu đại đạo chí lý. Phu xe này không đơn giản, có thể làm nhân sư rồi!

Lâm Nhất hừ một tiếng:

- Không dám!

Chân Nguyên Tử thì lại trừng mắt, trách mắng:

- Ngươi cuồng vọng như vậy, có gì không dám? Lão đạo tu luyện mấy chục năm, cũng biết thiên địa khí, noãn thì lại sinh, hàn thì lại sát. Ngươi tính khí như vậy, phúc khí sẽ mỏng manh. Duy khí ấm nhân tâm, phúc sẽ dày, trạch sẽ trường. Trưởng giả trước mặt, không biết khiêm tốn, không thể dạy a!

Lâm Nhất thuận miệng nói:

- Thiên bạc ta lấy phúc, thiên dày ta lấy đức; thiên lao ta lấy hình, thiên dật ta lấy tâm; thiên ách ta lấy ngộ, ta hưởng đạo của ta; thiên có thể làm khó dễ được ta? Lão đạo ngươi, uổng tu mấy chục năm, lại chẳng biết người đắc đạo một đời thiên cơ!

Chân Nguyên Tử một đời tu đạo, tự nhận đạo hạnh cao thâm, thường giúp người khác giải thích nghi hoặc, sao có thể để một tiểu tử vắt mũi chưa sạch giáo huấn như vậy, hắn nộ quá mà cười:

- Ha ha, tiểu bối ngươi cũng hiểu thiên cơ, hẳn là muốn ta bái ngươi làm thầy? Thiên cơ này lại là vật gì?

Lâm Nhất cong miệng, lạnh lùng nói:

- Thiên cơ thâm bất khả trắc, đồ đệ như ngươi, không thu cũng được!

Chân Nguyên Tử tức giận đến chỉ muốn nhảy dựng lên. Tuy Lâm Nhất này có hiềm nghi cưỡng từ đoạt lý, nhưng trong lời nói cũng ngầm có huyền cơ, khiến người ta không thể cãi lại. Một xa phu, cho dù là bịa chuyện, cũng sẽ không biết được nhiều ngôn lý của đạo gia như vậy. Lão đạo tâm trí vượt qua người thường, thoáng cái liền nhận ra huyền cơ, mang theo kinh ngạc nói:

- Ngươi ngược lại là có khí độ siêu phàm thoát tục, làm lão đạo ta kinh ngạc!

- Lão đạo ngươi, ngược lại rất biết quấy nhiễu, tiểu tử cũng rất kinh ngạc!

Lâm Nhất không nghe theo không buông tha trả lời một câu.

Đại đạo chí lý, Lâm Nhất không hiểu rõ lắm. Còn thiên cơ, tự nhiên cũng ngây thơ. Chỉ là đi theo sư phụ nhiều năm, mặc dù không hiểu, cũng nghe thành quen, há mồm cũng có thể lừa gạt vài câu. Sư phụ Thanh Vân Đạo Trưởng, truy tìm thiên đạo có suy nghĩ càng sâu, dùng tri thức của sư phụ đến cùng Chân Nguyên Tử đấu võ mồm cũng tốt, luận đạo cũng được, sẽ không rơi xuống hạ phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.