Vô Tiên

Chương 187: Vọng Tây (1)




Đi tới lúc giữa trưa, đoàn người đã đi ước chừng trăm dặm lộ trình.

Tìm một nơi khuất gió, mọi người xuống ngựa nghỉ tạm.

Lâm Nhất vừa thu thập xe ngựa xong, Kim Khoa chạy tới, có chút khó khăn nói:

- Lâm sư đệ, lái xe không khó, nhưng dỡ xuống càng xe lại không dễ, ngươi xem có thể giúp ta được không?

Đệ tử ngoại môn đi theo chỉ có Lâm Nhất và Kim Khoa, giúp đỡ lẫn nhau cũng là nên làm.

Lúc xe ngựa nghỉ tạm, phải dỡ càng xe đi, để cho ngựa điều dưỡng cước lực. Kim Khoa lái xe ngựa rất tốt, còn đóng xe, dỡ hàng, hắn chỉ có thể lĩnh giáo Lâm Nhất.

Đường xá xa xôi, nếu vì chuyện này mà làm trễ nãi hành trình, mặc dù có ngoại công ở phía sau, Kim Khoa cũng chịu không nổi.

Lâm Nhất giúp đỡ Kim Khoa tháo càng xe, người sau ở một bên nhìn tỉ mỉ, vội vã cám ơn:

- Lâm sư đệ, trong Ngoại Sự đường chỉ có sư huynh đệ ta đồng hành, lẫn nhau phải chiếu cố nhiều hơn! Đây là lộ phí đi đường, tuy do ta bảo quản, nhưng huynh đệ ta cũng không phải người ngoài, những cái này ngươi cầm trước, trên đường tiêu dùng rất nhiều, trên tay có bạc, cũng sẽ dễ dàng một chút!

Nói xong Kim Khoa nhét vào ngực Lâm Nhất một cái bọc.

Lâm Nhất cũng không chối từ, tiếp nhận tâm ý của đối phương.

Mộc quản sự đau lòng ngoại tôn, cho không ít tiền bạc. Kim Khoa cũng coi như học được làm người, những đệ tử nội môn kia căn bản không để ý hắn, chỉ có Lâm Nhất mới có thể nói vài câu. Trước mắt có thể lôi kéo Lâm sư đệ, Kim thiếu gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lâm Nhất về tới bên cạnh xe ngựa của mình, một người ngồi dưới đất, cầm hồ lô rượu lên.

Cách đó không xa, thầy trò Chân Nguyên Tử đang ăn lương khô. Hai đồ đệ của hắn tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang. Mặt trắng gọi Nguyên Thanh, sắc mặt hơi đen gọi Nguyên Phong. Có lẽ vì là đạo sĩ, nên tuy huynh đệ này tâm tính kiêu ngạo, lại có mấy phần chất phác và thẳng thắn.

Tuy Chân Nguyên Tử là quan chủ một phái, nhưng theo đệ tử Thiên Long phái du lịch, cũng chỉ có thể liệu cơm gắp mắm, tự mình chiếu cố mình.

- Ngươi cái tiểu bối này, cớ gì chỉ uống rượu, lão đạo ta có thịt khô, cùng ngươi đổi rượu uống được không?

Chân Nguyên Tử như quên mất không vui lúc trước, dáng dấp trưởng giả nhân từ nói.

Lâm Nhất vung hồ lô uống một ngụm, cũng không thèm nhìn thầy trò Chân Nguyên Tử, lắc đầu nói:

- Không đổi.

Chân Nguyên Tử sớm có dự liệu, không để ý lắm cười cười, nhưng hai đồ đệ lại tức giận.

Mạnh Sơn mang theo đám người Mộc Thanh Nhi đi tới. Người chưa tới, tiếng cười đã tới:

- Ha ha! Chậm trễ đạo trưởng rồi!

Chân Nguyên Tử bật cười, giơ tay lên nói:

- Mạnh trưởng lão không cần khách khí. Tiền đồ xa xăm, ăn gió nằm sương cũng bình thường. Có ăn có uống, lão đạo rất thích ý. Chỉ là thiêm phiền toái cho quý phái!

Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ ở phía sau Mạnh trưởng lão, đối với Chân Nguyên Tử lễ kính rất nhiều. Quý Thang và La Dung mang theo đám người Diêu Tử cũng lại đây hành lễ.

Chân Nguyên Tử mở mày mở mặt, đứng dậy cười nói:

- Mạnh trưởng lão, ngươi ta đều là bạn đường, khách sáo như vậy, chẳng phải là khách khí. Để lão đạo tâm sinh bất an!

Chân Nguyên Tử ngôn ngữ hiền hoà, làm người tùy ý, để trong lòng mọi người sinh ra hảo cảm. Mạnh trưởng lão cười nói:

- Đạo trưởng thực thẳng thắn sảng khoái, rất hợp ý ta. Xin cứ tự nhiên!

Chân Nguyên Tử mỉm cười nói:

- Mạnh trưởng lão nhiều việc quấn quanh, không cần vì lão đạo phân tâm, chư vị cũng xin cứ tự nhiên!

Lâm Nhất ngồi một mình, đối với việc bên cạnh không nghe thấy không, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu, ánh mắt lãnh đạm.

- Vì sao uống rượu?

Âm thanh lành lạnh âm vang lên, Lâm Nhất giương mắt nhìn, thấy Mạnh Sơn đã rời đi, trên mặt Mộc Thanh Nhi mang theo vẻ giận dữ nhìn mình chằm chằm, sau người còn đứng đám người Quý Thang.

Trên mặt Chân Nguyên Tử mang theo ý cười nhìn.

Lâm Nhất cũng không đứng dậy, thần sắc bình tĩnh trả lời:

- Ấm người mà thôi!

Mộc Thanh Nhi chẳng biết tại sao, nhìn thấy Lâm Nhất thì sẽ lòng sinh tức giận, thấy thần sắc đối phương lạnh lùng, không nhịn được quát mắng nói:

- Xuất hành nguy nan tầng tầng, ngươi còn ban ngày uống rượu, không biết vì sao Ngoại Sự đường phái người bại hoại như ngươi đến?

- Ta chỉ biết lái xe ngựa, còn nguy nan như thế nào, liên quan gì tới xa phu như ta?

Lâm Nhất miễn cưỡng đáp.

Né mấy tháng, hôm nay muốn tránh cũng không được. Chỉ là bị bắt nạt nhiều lần, lúc này hắn thực không nhịn được.

Quý Thang thấy đệ tử nuôi ngựa này bướng bỉnh, cũng lười tính toán, không nói gì.

Diêu Tử không nhịn được nhảy ra ngoài, chỉ vào Lâm Nhất mắng:

- Ngươi cái tiểu tử thối này, sư muội vì đi xa lo nghĩ, mới nói vài lời với ngươi, ngươi còn dám cưỡng từ đoạt lý! Xem ta không hủy đi xương cốt của ngươi!

Lâm Nhất nhắm mắt lại, vẫn ngồi không nhúc nhích, giống như nhập định, hắn hờ hững với Diêu Tử mắng chửi.

Mộc Thanh Nhi oán hận chỉ vào Lâm Nhất, nhìn Quý Thang la lên:

- Sư huynh, ngươi nhìn người này một chút, bại hoại không thể tả, khiến người ta buồn bực!

Sắc mặt Quý Thang cũng trầm xuống, hắn nhíu mày, lại không thể thật ra sức đánh tiểu tử này một chầu, nếu không ai tới lái xe?

- Ha ha! Mấy vị chớ phiền!

Chân Nguyên Tử cười ha ha đi tới trước mặt mấy người, cười nói:

- Lái xe không thể so cưỡi ngựa, ngồi ở trên càng xe, chỉ có thể một mực nén phong hàn, thực rất khổ cực. Uống chút rượu khu hàn, là biện pháp của đa số xa phu thích dùng. Huống hồ trong hồ lô kia cũng không chứa được bao nhiêu rượu, uống hết cũng không sao!

Mộc Thanh Nhi thấy Chân Nguyên Tử đứng ra nói chuyện, chỉ nói là đã trách nhầm Lâm Nhất, sắc mặt đỏ bừng không nói nữa. Diêu Tử cũng chỉ có thể trừng mắt, ngượng ngùng lui trở lại.

Chân Nguyên Tử vừa cười vừa hỏi:

- Vị xa phu này, lão đạo có nói sai gì không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.