Vô Tiên

Chương 1318: Có tiễn có đưa (1)




Chợt bị một lời của đối phương vạch trần dụng ý thực, sắc mặt của lão giả đại biến, cả kinh nói:

- Ngươi...

- Ta cái gì mà ta...

Hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng lên, lên giọng hỏi vặn:

- Từ biệt ở Ngao Sơn mới được ba tháng đã tỏ ra không quen biết rồi, thực sự cho là ta không nhận ra ngươi tới từ Ma Sát môn hay sao? Hai người các ngươi lén nút ở nơi này, không phải là tới vì Thanh U cốc à?

Mới vừa rồi nhìn thấy lão giả này quen mặt, nghĩ lại một lúc, Lâm Nhất liền hiểu rõ. Ba tháng trước ở Ngao Sơn, hắn từng thấy người này đi vùng với Ly Anh, bây giờ lại cùng tên còn lại hiện thân ở đây, ý đồ không khó để suy đoán.

Không chỉ có như vậy, Lâm Giang Tiên cũng phát hiện đối phương ý đồ bất lương, không khỏi bắt đầu âm thầm phẫn hận.

Lâm Nhất đứng ngạo nghễ trên không trung, hai tròng mắt rạng ngời rực rỡ, giọng nói hung hăng, khí thế không hề giống với ngày xưa.

Vẻ mặt của lão giả quẫn bách, dạ một tiếng liền muốn sớm thoát thân. Vốn tưởng rằng đối phương chỉ có một mình trở về núi, chính là thời cơ tốt để tuỳ cơ ứng biến. Sau đó không có chứng cứ, cho dù là ai cũng không thể nghĩ tai họa này lên đầu nhà mình được. Phải biết rằng, đa phần tu sĩ Hạ Châu đều đang ở Thần Châu môn Ngao Sơn tĩnh tu đó!

Mà chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Lâm Nhất lại theo chân tới tận đây. Lúc đấu pháp ở Ngao Sơn, lão giả đã quan sát rất rõ! Sớm đã biết đối phương bá đạo, khó tránh khỏi khiến cho ông ta lo sợ. Chỉ có điều tiểu tử kia dường như chưa nhận ra mình, ông ta lại sinh lòng may mắn, muốn qua loa vài câu sau đó chuồn mất. Đồng môn sư đệ tuy là từng nghe nói tới danh tiếng của đối phương, lại có chút không cam lòng, thẹn quá thành giận kêu gào:

- Vì Thanh U cốc mà tới thì có thể thế nào? Ngươi chẳng qua cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, dựa vào cái gì mà dám cuồng vọng như thế?

Trong con ngươi lóe lên xích mang, tay áo và tóc dài của Lâm Nhất không gió mà bay, quanh thân chậm rãi tràn ra sát khí. Hắn cười lạnh nói:

- Như vậy là tốt rồi! Là do các ngươi gieo gió gặt bão...

Lời còn chưa dứt, thân hình đột nhiên khẽ động, há miệng phun ra Kim Long kiếm, chợt hóa thành kim quang vạn thiên chụp vào tên trung niên kia. Còn lão giả thấy thế thì trong lòng hoảng hốt, muốn chạy thoát thân nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm hai tay của đối phương, rất sợ lại gặp phải thủ quyết liên tiếp cùng đại phủ kinh người ngày đó.

Nhớ ngày đó, đại phủ phách thiên giống như tay quỷ, đáng sợ kinh người làm cho tất cả mọi người trở nên kinh hãi.

Sau khi Lâm Nhất sử dụng một thanh phi kiếm thì vẫn chưa thi triển ma ấn, nhưng vẫn đánh thẳng tới lão giả kia, cánh tay cong lên búng ra. Đối phương nhìn thấy hắn vẫn chưa lấy ra sát chiêu thì trong lòng chậm lại, miệng vội phun ra pháp bảo, hung hăng tiến lên đỡ.

Chỉ trong một chớp mắt, lão giả chợt biến sắc, khó tin trợn hai mắt lên. Thế đi của phi kiếm của ông ta bị kiềm hãm, dễ dàng bị ầm một tiếng đánh bay ra ngoài, mà một điểm hắc hỏa đột nhiên tới trước mặt, mang tới khí thế làm người ta hít thở không thông.

Hơn thế trong nháy mắt, điểm hắc hỏa này bỗng nhiên nhảy lên một cái, tuôn ra hỏa diễm hừng hực lóe sáng, thế mạnh như phần thiên diệt địa không thể nào ngăn cản, làm người ta sợ vỡ mật. Lão giả cực kỳ kinh sợ, còn chưa kịp lùi lại tránh né đã bị một chùm hỏa quang cháy bùng lên khống chế. Không la lên được, đã không còn khủng hoảng, chỉ bùm một tiếng, hỏa quang tản đi, một chùm bụi thi thể đen xì theo gió rơi xuống, cho dù túi càn khôn cũng không may mắn còn lại được...

Thiên Sát Lôi Hỏa, tiểu thí ngưu đao, đủ bá đạo!

Lấy ra Thiên Sát Lôi Hỏa, sau khi một chiêu giết lão giả, Lâm Nhất không chút chần chừ xoay người nhằm vào tên còn lại cách đó mười trượng. Thân chưa tới gần đã điểm một ngón tay, miệng quát:

- Huyền Thiên Kiếm Trận! Hợp!

Tên trung niên kia hao hết sức mạnh cũng khó có thể trốn được sự trói buộc của kiếm trận, lúc đang lo lắng chợt thấy ánh vàng rừng rực, hàng nghìn tia kiếm quang chợt kéo tới. Y vội vàng sử dụng thân thể xuất hồn thế thân, nhưng vẫn khó địch được sự uy mãnh của kiếm trận. Một tiếng hét thảm vang lên, hàng ngàn hàng vạn sợi huyết quang hiện ra lại hóa thành một cơn huyết vũ trút xuống...

Dưới kiếm trận cuồng bạo, một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bị chém thành thịt vụn.

Thân hình Lâm Nhất dừng lại, Kim Long kiếm lập tức hóa thành một vệt kim quang nhập vào cơ thể, biến mất. Hắn giơ tay nhẹ vẫy, thu hồi pháp bảo và một cái túi càn khôn của đối thủ còn lại, không nhịn được khẽ kêu một cái. Sau khi kết Anh, “Huyền Thiên Kiếm trận” lại có thể đại hiển thần uy rồi!

Tra xét túi càn khôn trong tay, Lâm Nhất lấy ra một cái ngọc bài thân phận, lập tức ném những vật còn lại cho Lâm Giang Tiên, nhíu mày nói:

- Đây là chứng cứ phạm tội, giữ lại đi tìm Ma Sát môn thanh toán! Còn mấy thứ này tặng cho ngươi...

Chỉ trong vài hơi thở, Lâm Nhất liền sạch sẽ gọn gàng giết hai đối thủ tu vi không kém mình. Nhất là cách nói chuyện của hắn, sát khí trên người chưa hết, uy thế kiêu ngạo mà bá đạo tự nhiên mà sinh, làm Lâm Giang Tiên vẫn còn khiếp sợ trong lòng. Y cười gượng một tiếng, nói:

- Những bảo vật này tốt xấu gì cũng có chút tác dụng với ta, nhận lấy là được, nhưng còn ngươi...

Lúc sau, thần sắc của Lâm Nhất như thường, hiếu kỳ hỏi:

- Ta làm sao?

- Ngươi... lúc ngươi giết người so với bình thường tựa như đã biến thành một người khác! Cho dù uy thế của cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dọa người được như ngươi! Thật không biết người nào mới thật sự là ngươi...

Trong lòng Lâm Giang Tiên còn sợ hãi, lắc đầu cười nói.

Nghe vậy, Lâm Nhất ồ một tiếng, trầm mặc trong chốc lát rồi nhẹ giọng cười nói:

- Có người nói ta ôn lương khiêm cung, là quân tử; có người nói ta gian xảo giả dối, là tiểu nhân! Tự ta cũng cảm thấy u mê, không biết người nào mới thật sự là ta!

Hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt lẳng lặng đứng giữa không trung, so với người vừa rồi cuồng ngược sát thần kia tưởng như hai người!

Nhìn Lâm huynh đệ quen thuộc mà xa lạ này, Lâm Giang Tiên kinh ngạc thất thần, lập tức kinh ngạc nói:

- Lâm huynh đệ, mới vừa rồi ngươi nói không bàn mà hợp với đạo nghĩa đó! Chẳng phải trong điển tịch có nói thiên chi tiểu nhân, nhóm người quân tử; nhóm người quân tử, thiên chi tiểu nhân* sao! Mà ngươi tập tính vừa tà nghễ vừa khiêm nhường, tam Anh hợp một thể, đây là biểu hiện của kỳ nhân! Điển tịch cũng có nói thuận người mà nghịch thiên, thuận thiên đạo là lẽ thường! Ha ha, tiên đồ của ngươi không thể định lượng được...

*Trang Tử - Đại Tông Sư. Dịch nghĩa: Tiểu nhân của trời là quân tử của người; quân tử của người là tiểu nhân của trời.

Lâm Giang Tiên nói mấy câu đó xong đổi lại sự kinh ngạc của Lâm Nhất! Trong điển tịch thật sự nói như vậy sao? Cũng có chút đạo lý! Chỉ có điều ta chỉ có thể giết người! Vui chơi thì được! Bất kể hắn là quân tử hay tiểu nhân, hành sự chỉ dựa vào bản tâm mà thôi! Chính như Thiên Ma tộc nhân ở trong Thiên Đạo Ma tháp, giữa ban ngày liều chết trong săn bắn khu vực, ban đêm lại không ngại vang lên những bài đồng dao vui vẻ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.