Vô Tiên

Chương 1317: Gặp trên đường (2)




Ngại vì Lâm Giang Tiên có mặt, lại có rượu ngon như “Băng Lam Lộ” có thể uống, Lâm Nhất và Lam gia vô cùng vui vẻ...

Ngày hôm sau, Lâm Nhất và Lâm Giang Tiên từ biệt ba phụ tử Lam gia, rời khỏi Lam thành, bay tới Thanh U cốc.

Có lẽ là uống một đêm rượu, hoặc là được Lam Nhược Vân chăm sóc quá tỉ mỉ, trên đường Lâm Giang Tiên cực kỳ hứng thú. Y cười nói:

- Năm đó, ngươi và ta tương phùng ở Lam thành, không ngờ hôm nay thực sự trở thành huynh đệ! Ha Ha! Cho dù trang phục của nhau cũng không chênh lệch bao nhiêu...

Thần thái như thường, cử chỉ phiêu dật, thêm nữa còn có Tử Kim hồ lô đổi của Bách Thảo lão nhân ở bên hông, nhìn qua, dáng dấp thật đúng là có mấy phần giống với Lâm Nhất.

Quan sát Lâm Giang Tiên một cái, Lâm Nhất cười khẽ gật đầu, nói:

- Một cái búng tay, ta đã đi tới Hạ Châu gần trăm năm rồi...

- Ta còn tưởng rằng ngươi và ta mấy ngàn năm trước đã là một nhà rồi chứ! Ha ha! Lâm huynh đệ cũng không phải nhân sĩ của Hạ Châu ta! Không biết ngươi tới từ châu nào, năm nay đã bao nhiêu tuổi...?

Lâm Giang Tiên cười hỏi.

Lâm Nhất hơi trầm ngâm chút, thoáng đăm chiêu, kế đó nói:

- Khi còn bé thời gian như đếm trên đầu ngón tay. Mà bây giờ lại coi nhẹ việc lưu chuyển của thời đại này rồi! Ta... hẳn là hơn ba trăm tuổi rồi? Ta cũng không phải nhân sĩ của Cửu Châu...

Hai người kết bạn phi hành, rất nhàn nhã! Nghe được Lâm Nhất nói như vậy, Lâm Giang Tiên thở dài nói:

- Ngươi hơn ba trăm tuổi đã tu thành Nguyên Anh, cho dù tinh anh trong đại tiên môn cũng chỉ đến thế mà thôi...

Y bỗng tới gần, kinh ngạc hỏi:

- Lâm huynh đệ đến từ nơi nào?

Lâm Nhất cười nhạt nói:

- Ta tới từ một nơi vắng vẻ lại xa xôi...

Hắn tường thuật tóm lược lai lịch của mình một lần, cũng mang theo vài phần áy náy nói thêm:

- So với Cửu Châu đó chẳng qua là một nơi thâm sơn cùng cốc, xác thực là không chịu nổi sóng gió quá lớn! Lúc trước có chút giấu giếm, cũng xin Lâm huynh thứ tội!

Nhìn thấy Lâm Nhất chắp tay tạ lỗi, Lâm Giang Tiên không để ý tới xua tay nói:

- Cho dù tới từ nơi nào, ngươi đều là huynh đệ của ta! Nếu như ngày khác ngươi có cố nhân tới thăm, Thanh U cốc chính là nơi đặt chân, chắc chắn...

Y nói rất có tư thế của một đại ca, có bao dung, có tha thứ, cũng có thành ý!

Lâm Nhất âm thầm gật đầu, rồi lại âm thầm thu lại. Liên quan tới việc Công Dã Kiền gây phiền phức cho Thanh U cốc khiến hắn luôn hổ thẹn trong lòng. Mà tất cả những chuyện mình trải qua liên lụy tới quá nhiều người, quá nhiều chuyện khiến hắn không thể nào nói ra khỏi miệng. Một ngày hắn còn ở lại Cửu Châu sẽ ra sức bảo vệ Thanh U cốc ngày đó được an bình, không chỉ là chỗ đạo nghĩa mà còn là vì lương tâm nữa...

Mặc dù không vội di chuyển nhưng ngự không mà đi vẫn cực kỳ thần tốc, chỉ mất thời gian gần nửa ngày, hai người liền đi được lộ trình mấy vạn dặm. Mắt thấy chỉ còn cách Thanh U cốc không xa nữa, Lâm Nhất bỗng nhiên gọi Lâm Giang Tiên một tiếng, thả chậm thế đi lại.

- Sao thế?

Xoay người lại nhìn thấy Lâm Nhất đang nhíu mày, quanh thân thoáng hiện sát khí, Lâm Giang Tiên khó hiểu hỏi.

Sau khi Kết Anh, “Đoán Thần giám” của Lâm Nhất đột nhiên tăng mạnh, chỉ cần động tâm niệm, trong phương viên ba nghìn dặm, tất cả đều thu trong đáy mắt. Thần thức cường đại thắng cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đã không phải Lâm Giang Tiên có thể sánh bằng. Vì vậy khi phía trước bắt đầu có dị thường, hắn đã sớm một bước phát giác ra rồi.

Lâm Nhất nhẹ giọng nói:

- Còn không biết người tới là người phương nào, có ý gì, vẫn cẩn thận là hơn!

Nghe vậy, Lâm Giang Tiên vội vàng sử dụng thần thức nhìn về phía trước. Trong chốc lát sau chỉ thấy hai tu sĩ xông tới trước mặt. Lão giả trong đó có tu vi Nguyên Anh cảnh, một người trung niên khác chính là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, đều mang vẻ mặt bất thiện. Hai người kia chợt thấy đối phương có đề phòng, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Trong chốc lát, cách nhau khoảng trăm trượng, Lâm Nhất và Lâm Giang Tiên đã đứng vững vàng thân hình ở giữa không trung, còn đối phương thì thần sắc trù trừ, trong chốc lát không hề đi về phía trước.

Ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào người ông lão, thấy thần sắc của đối phương có ý tránh né thì con ngươi của hắn bỗng nhiên hơi rụt lại, truyền âm bảo Lâm Giang Tiên lui ra phía sau, rồi chậm rãi đi về phía trước mấy bước, tùy ý chắp tay nói:

- Tại hạ Lâm Nhất, hữu lễ! Không biết hai vị đạo hữu đi đến phương nào thế?

Lâm Giang Thiên hội ý, nhìn một cái rồi lui về phía sau, đã thấy rõ dáng vẻ của đối phương. Y nhớ ra cái gì đó, thần sắc hơi ngạc nhiên...

Nghe tiếng, hai người kia ngẩn ra, vội vàng chắp tay hoàn lễ. Một lão giả trong hai người đó kho khan một cái, sắc mặt lại mơ hồ lóe lên sự sợ hãi, nở nụ cười nói:

- Hóa ra là Lâm đạo hữu, hạnh ngộ! Ta và sư đệ chẳng qua là rảnh rỗi du ngoạn tới tận đây, ha ha! Vậy xin tạm biệt...

Thần sắc của người trung niên kia hơi có sự không cam lòng, nhưng lại không dám ngỗ nghịch, đánh giá sâu Lâm Nhất một cái rồi liền muốn rời đi cùng đồng bạn.

- Ha ha!

Lâm Nhất nhếch miệng lên, nở nụ cười một tiếng, giọng nói yếu ớt chuyển lạnh, giễu cợt nói:

- Từ Ngao Sơn đặc biệt tìm tới Thanh U cốc rảnh rỗi ngao du, vị đạo hữu này thật là có nhã hứng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.