Vô Tiên

Chương 1300: Kết Anh (1)




Một đoàn trăm trượng bảy thải kiếp vân, trên không ngàn trượng xoay tròn nhanh chóng. Phía dưới Ngao hồ bọt sóng văn tung tóe, ngọn núi bốn phía đất đá bay mù trời, giống như thiên địa sắp tan vỡ.

Thiên kiếp phủ đầu, cách nơi cao trăm trượng chỗ ba người đứng sóng vai, lại ngang nhiên không sợ.

Kiếp vân xoay tròn càng lúc càng nhanh, dưới khí thế tác động, tiếng nổ ầm từ chỗ sâu nhất trong vòm trời vang lên, uy thế khiến người ta hít thở không thông đổ ập xuống.

Bảy màu kiếp vân kia bỗng trở nên biến ảo, xanh, lam, vàng, hồng, đỏ, trắng, đen, theo thứ tự tắt sáng thoáng hiện, đột nhiên một luồng bảy màu lôi hỏa to bằng vại nước giáng xuống.

Trong thời gian này, người đàn ông mặc áo bào tro đã bay lên không, trong lúc đó vung tay, kim quang lóng lánh, ba mươi hai kiếm vàng được phóng đi. Hai người bên cạnh không cam lòng lạc hậu, mỗi người luân khởi thiết bổng, tế xuất cự phủ, ba người liên thủ nhằm về phía kiếp lôi uy mãnh vô cùng kia.

- Ầm!

Giống như mặt trời trên bầu trời đổ ập xuống, một đoàn hỏa quang to lớn nổ tung, trong phạm vi mấy trăm dặm đều bao phủ bởi ánh sáng chói mắt. Kiếp lôi bị ngăn cản, kỳ thế vẫn còn, vô số đạo lôi quang rơi xuống, bốn phía Ngao hồ nhất thời bị nổ ầm ầm, núi đá vỡ tan, ngọn núi nứt ra tạo thành những khe hở.

Trong nơi này vẫn là kiếp lôi bình thường, đây là sự bùng nổ của hai lần kiếp lôi trước.

Giữa không trung, ba thân ảnh vẫn còn không ngã.

Thiên kiếp nhẫn nại trong thời gian dài, dường như nó tức giận lâu lắm cuối cùng cũng đến lúc thổ lộ, sao có thể bằng lòng ngừng lại.

- Đùng chéo đùng.

Hàng loạt tiếng sấm vang vọng đất trời, từng đạo từng đạo kiếp lôi đổ ập xuống, ba người kia nghịch thiên bay lên, thiết bổng, kiếm trận, cự phủ đồng loạt ra tay.

- Ầm, ầm, ầm…

Tiếng nổ ầm vang chấn động trong nghìn dặm, ánh sáng chói mắt làm cho người ta không thể nào mở mắt nổi. Còn có khí thế mạnh mẽ cuốn tới, khiến người xem không có chỗ dừng chân, nhao nhao trốn về phía sau. Ngao hồ trở thành một mảnh hỗn độn, có đỉnh núi đổ ập xuống.

Thấy thế, bảo vệ Thần Ngao phong Văn Huyền Tử không dám khinh thường, quát về phía mấy trăm đệ tử:

- Bảo vệ trận pháp.

Thời khắc qua đi, tám đạo kiếp lôi hạ xuống, ba người tuy không có việc gì, nhưng thân ảnh ảm đảm, biểu lộ khá mệt mỏi. Mà trong lúc này, kiếp vân trăm trượng bỗng nhiên bốc cháy, hóa thành hơn mười trượng hỏa cầu lớn nhỏ cháy hừng hực, bảy màu quang mang chớp động quỷ dị, mang theo phần tư thế thiên diệt địa, từ chậm đến nhanh, mạnh mẽ đập xuống.

Tiếng hét sợ hãi vang khắp nơi, một người huy động kiếm quang cao vài trượng, trên không bổ tới.

Tiếng rồng gầm chuyển động khắp tám phương, một người luân khởi thiết bổng, phóng lên cao.

Một tiếng hét rung động trời mây, một người dùng cự phủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

- Ầm ầm ầm!

Thiên địa đổi màu, núi lở đất mòn.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, có một đạo quang mang bảy màu từ không trung giáng xuống, bao quanh ba bóng người người ngồi xếp bằng.

Thần thức có thể thấy rõ, trên trời dưới đất, linh khí có mặt khắp nơi nhanh chóng tụ tập dũng mãnh vào cơ thể ba người kia. Bóng người dần ngưng thật, tu vi của họ dĩ nhiên sẽ từ từ tăng lên một cách kỳ lạ vào lúc này.

Sau một canh giờ, tu vi của người kim bào tóc vàng từ Nguyên Anh sơ kỳ tiểu thành đến đại thành, thăng tới Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn. Người lúc đầu không giảm, cũng vào thời khắc này mạnh mẽ thu liễm, đưa ra hai tay nắm chặc hai tay đồng bạn.

Cho đến khi tu vi ba người đều tăng lên đến Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn, mới buông lỏng hai tay ra. Một hào quang lóe lên, ba bóng người lập tức rời đi, trực tiếp chìm vào động phủ bị phong bế kia.

Lo lắng biến đi, mây tản khắp bầu trời, dưới mỹ cảnh của hoàng hôn, thật khó có thể che dấu sự hỗn loạn của Ngao hồ.

Các tu sĩ đại tiểu Tiên môn không hẹn mà cùng nhau chạy tới bên hồ, cả đám trợn mắt há mồm, kinh ngạc. Bốn phía ngọn núi có lỗ thủng, mà mặt hồ kia, làm gì còn mặt hồ, chỉ còn lại mất đường vết rạch dưới đáy hồ, còn có đống nước bùn hỗn độn không chịu nổi, trần trụi lộ ra trước mặt mọi người, hồ nước đã không còn tung tích.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người một thần sắc. Một người kết tam Anh, thật không thể tưởng tượng nổi. Mà bắt đầu Kết Anh, tu vi đã vọt lên đến Nguyên Anh sơ kỳ viên mãn… Nếu không tận mắt nhìn thấy, có đánh chết cũng không tin. Nhưng hình dạng của Ngao hồ trước mặt, khiến mọi người đều ngẩn ra.

Chỉ có điều, Thần Châu môn cao cao tại thượng, có thể so sánh với uy lực của thiên kiếp, điều này cũng có nghĩa là ai đó sẽ gặp xui xẻo.

Thiên Chấn Tử trốn phía sau đoàn người, hồn còn chưa tỉnh. Trong đầu ông ta cũng nứt theo đáy hồ, ngã vào vực sâu không đáy. Bên ngoài nhịn không được thầm than thở một tiếng, hết rồi, đúng thật là hết rồi, đừng nói cắt thịt đi bán, dù có đập vỡ đầu xương khớp cũng khó có thể cứu vãn đại họa ngút trời này.

Thiên kiếp qua đi, Thần Châu môn Văn Huyền Tử nhanh chóng phất tay áo rời đi, chỉ có đệ tử Minh Viễn mang theo mấy trăm tu sĩ canh giữ trước Thần Ngao phong.

Từ xa nhìn thấy dáng dấp luống cuống của mọi người, Ninh Viễn đi tới bên Ngao hồ, mặt không thay đổi lên tiếng:

- Luận đạo đấu pháp lùi lại mấy ngày, trước tiên ta muốn thỉnh cầu các vị đồng đạo động thủ một chút, giúp đỡ sửa chữa Ngao hồ.

Nói xong, y lại nhìn khắp bốn phía, hỏi:

- Người độ kiếp kia đến từ môn phái nào, xin hãy xưng tên ra.

Mọi người kinh ngạc, chuyện gì thế? Có người trà trộn vào đại hội luận đạo không nói, ra chiêu đấu thiên kiếp lại phá hủy Ngao hồ, mà Thần Châu môn không những không trừng phạt mà còn huy động người giúp đỡ dọn dẹp, thiên hạ còn có đạo lý nào sao? Tuy không giải thích được nhưng không ai lên tiếng chất vấn.

Mấy câu nói này lọt vào trong tai, Thiên Chấn Tử không khỏi ngẩn ra, nhưng lo lắng trong lòng cũng được gỡ bỏ. Mắt ông ta chớp động, không ngừng bận rộn vượt qua đám người đi về phía Ninh Viễn chắp tay hành lễ:

- Trả lời vị sư huynh này, người độ kiếp là Lâm Nhất Thiên Chấn môn Ngọc sơn đảo, tại hạ là… Là sư huynh Thiên Chấn Tử của hắn, ha ha.

Thiên Chấn Tử nở nụ cười khó coi, lại hành lễ cùng những người bốn phương, hoàn lễ thì lác đác, ông ta không quan tâm mà đứng thẳng người.

Ninh Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiên Chấn Tử, khẽ gật đầu, xoay người nghênh ngang rời đi.

- Ha ha!

Thiên Chấn Tử cười khan hai tiếng, đi thẳng đến động phủ đóng chặt cửa kia, ngồi xếp bằng ở đó, bày ra tư thế hộ pháp.

Bên trong động phủ, Lâm Nhất tỉnh tọa ở tư thế như bảy năm trước lúc mới bế quan, thần thái bình yên, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích. Có điều, dưới người hiện lên một tầng mảnh vụn linh thạch, trước mặt còn để một đống bình thuốc trống không.

Cứ như vậy lại trôi qua bảy ngày, mày Lâm Nhất khẽ nhúc nhích, rốt cuộc hai mắt cũng chậm rãi mở ra, mấy trượng xích mang chiếu mắt, như ẩn như hiện. Quan sát bên trong cơ thể, bên ngoài nhếch miêng, lộ ra nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.