Vô Thượng Niết Bàn

Chương 66: Ký Ức




Sau một ngọn núi rực lửa trong Linh Hoàng Lâm, có một thung lũng nhỏ, Lúc này Khổng Tuyên đang đi cùng với Bạch Hàn Phong tiến sâu vào thung lũng, vừa đi Khổng Tuyên vừa nói:
“Bạch huynh đệ, ngươi không muốn ở lại đây thật sao”
Bạch Hàn Phong lắc đầu:
“Khổng huynh, ta muốn tự ta phấn đấu, hơn nưa ta muốn đi tìm thiên đạo thần đan cho Du Du”
Khổng Tuyên lại đáp:
“Đó chỉ là ta thuận miệng nói ra mà thôi, sợ rằng trên đời này thứ đan dược đó đã sớm tuyệt tích.”
Nhưng Bạch Hàn Phong vẫn quả quyết
“Không thử làm sao biết được, dù thế nào ta cũng sẽ đi, nếu như hết thọ mệnh mà vẫn không tìm được ta sẽ quay lại đây, chết bên cạnh nàng, dù sao cũng chính là vì ta mà nàng trở nên như vậy”
KHổng Tuyên không nói gì nữa, từ trong mắt Bạch Hàn Phong, khổng tuyên đã nhìn thấy quyết tâm của hắn, cũng nhìn thấy tấm chân tình mà hắn dành cho muội muội mình, cả hai im lặng lầm lũi bước về phía trước.
Cuối thung lũng này địa hình dần dần cao lên, đến khi gặp một vách núi cao chót vót, không nhìn thấy đỉnh, dưới chân vách đá này có một tòa đại điện nguy nga tráng lệ không thua gì, đại điện đặt ngài vàng của Không Doanh Doanh. Trước cửa đại điện là một cái sân rộng, giữa sân là tượng một con khổng tước to lớn,
Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong đi đến gần bức tượng kia thì dừng lại, chỉ thấy Khổng Tuyên cúi đầu lạy Bức tượng kia, rồi cung kính nói:
“Khổng Tuyên ra mắt Thái Thượng trưởng lão”
Gã vừa dứt lời thì Bạch Hàn Phong đã vô cùng kinh ngạc, bức tượng Khổng Tước kia, nhanh chóng huyễn hóa thành một con Khổng Tước rồi sau đó biến thành một ông lão râu tóc bạc trắng, nhưng cho dù già cả như vậy nhưng vẫn phát ra uy áp kinh người, Bạch Hàn Phong ngờ rằng, lão già này còn mạnh hơn Khổng Doanh Doanh tộc trưởng nhiều.
Lão nhìn Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong rồi nói;
“Các ngươi đến đây có chuyện gì”
Khổng Tuyên lại một lần nữa cung kính cúi đầu:
“Bẩm báo thái thượng trưởng lão, mẫu thân sai ta đưa Bạch huynh đệ đến đây để hắn cảm ngộ”
Lão gia nghe vậy thì cũng không nhìn đến Bạch Hàn Phong mà lại hỏi:
“Ngươi có tín vật hay không”
Không Tuyên lập tức rút ra một chiếc Khổng tước linh ngũ sắc. vừa nhìn thấy Khổng Tước Linh lão già kia đã nói:
“Các ngươi có thể vào”
Lần này lão giả đưa mắt nhìn Bạch Hàn Phong, một lúc lâu sau mới lật tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc Khổng tước linh khác giống với cái mà Khổng Tuyên mang đến. Lão đem hai chiếc Khổng Tước linh này khảm vào hai chỗ trên cánh cửa đại điện, nhất thời từ cánh cửa tản mát ra từng đạo ánh sáng, chúng nhanh chóng lan ra toàn bộ đại điện.
Ngay lúc này, trên của lớn đã xuất hiện một tầng tinh quang, tinh quang càng lúc càng đậm, cuối cùng toàn bộ cánh cửa giống như trở thành một chiếc mặt kính vậy.
Lão giả cũng không quay đầu lại, mà bước vào, cả người như chìm vào trong nước, trên cánh cửa xuất hiện từng đạo rung động nhỏ, Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong bước theo sau,
Một cảm giác mát lạnh truyền vào cơ thể hắn khi tiến vào trong của lớn, phảng phất như trên mặt vừa được một miếng băng tuyết chạm vào.
Cảm giác mát lạnh trôi qua, Bạch Hàn Phong phát hiện mình đã tiến nhập vào trong đại điện, hắn ngó xung quanh, trong này kiến tạo khá đơn giản, nhưng điểm đặc biệt chính là nơi nơi tràn ngập ngũ sắc thần quang. Bạch Hàn Phong đưa tay vào thử dò xét một chút, trong ngũ sắc thần quang này, ẩn chứa vô số năng lượng kỳ lạ.
“- Đây là ngũ sắc thần quang của vô số tộc nhận chết đi ở nơi này để lại.”
“ Lão giả mặt đỏ bình thản nói.”
Bạch Hàn Phong nghe nghe vậy thì thôi không dò xét nưã, sau đó đi theo lão già tiến vào bên trong. Không gian của nơi này rất lớn, ngoại trừ đại sảnh ở chính giữa, bốn phía đều có lối đi.
Lão già dẫn Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong đi theo một trong mấy lỗi đi đó, khi đến một cái cửa vòm thì lão dừng lại nói:
“Từ đây ngươi tự đi tiếp, đến cuối đường sẽ thấy cái mà ngươi cần, nhớ rằng sau mười ngày ngươi phải trở lại|”
Bạch Hàn Phong nhìn Khổng Tuyên, gã thấy vậy liền nói:
“Đây là quy tắc, mỗi lần chỉ có thể vào một ngươi, Bạch huynh đệ yên tâm vào đi, đây là cơ duyên ngàn năm đó”
Bạch Hàn Phong nghe vậy thì cũng gật đầu, sau khi xá lão già kia một cái thì tự mình tiến về phía trước, thông đạo này càng đi càng mở rộng cho đến khi có ánh sáng lọt vào,
Bạch Hàn Phong bước qua, lúc này hắn mới kinh ngạc nhìn ngắm thứ trước mắt. cái này dường như là một cái tổ chim khổng lồ, nhìn ngó hồi lâu thì Bạch Hàn Phong xác định rằng, đây là đích thị là một cái tổ chim, theo hắn suy đoán thì đây có thể là chiếc tổ mà lão tổ tông của khổng tước đã dùng để ngộ đạo/
Bạch Hàn Phong nhìn ngắm từng thứ một tròng này, tổ chim này rất lớn, có thể chứa được hàng trăm người, được dùng những thú thực vật rất kỳ lạ tạo nên, phía bên cạnh còn có nhưng thứ như vỏ trứng bị vỡ, và rồi hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ trôi nổi trong không khí.
Hồi lâu sau, Bạch Hàn Phong khoanh chân ngồi xuống mặt tổ, hai mắt không hề chớp nhìn về phía trước, lúc này luồng sức mạnh kia ngày một lớn dần, bất ngờ trước mắt hắn xuất hiện vô số hình ảnh như một thước phim quay chậm.
Hắn nhìn thấy một con chim ngũ sắc đang bay trên một mảnh đại địa mênh mông, nó cứ bay như thế hàng ngàn năm, rồi một ngày bất chợt nó gặp một con chim khác cùng loại với nó,
Chúng nó lập tức kết thành một đối, cùng nhau đi khắp mọi nơi, cảnh trong mắt Bạch Hàn Phong lại chuyển,
Một hôm haic con chim ngũ sắc này hạ xuống một mảnh rừng to lớn, chúng xây tổ ở đó, báo hiệu hậu duệ của chúng sắp ra đời, trong lúc chiếc tổ khổng lồ dần dần hoàn thành thì con chim mái bất chợt tìm thấy một viên quang cầu kì lạ, nơi nào viên quang cầu đó đi qua, nơi đó vạn vật dường như đông cứng lại.
Con chim mái biết đây là vật không hề tầm thường liền nuốt luôn vật đó vào bụng.
Cảnh lại chuyển
Từ khi nuốt viên quang cầu kia thì lẽ ra phải đẻ trứng rồi, nhưng con chim mái lại chưa đẻ, nó nằm im trong tổ bên cạnh chim trống, toàn thân nó được ngũ sắc thần quang bao phủ, trong thần quang vô số vạn vật bị hút vào đều hoặc là tan biến đi, hoặc là trẻ lại, hoặc là bị bất động, mỗi vật là bị thời gian thao túng khác nhau.
Càng xem Bạch Hàn Phong càng cảm thấy mê hoặc, đây là một trải nghiệm mà nhiều cao thủ mong muốn cả đời cũng không nhìn thấy,. Bạch Hàn Phong nhân ra đây là quá trình ngộ đạo và tạo ra tộc Khổng tước ngay nay. Hai hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhăn lại, cảnh liên tục chuyển trong mắt hắn,
Quanh người con Khổng tước mái kia, thần quang ngày càng dày đặc, vạn vật cũng bị hút đến ngày càng nhiều, chớp mắt đất đá đã phong kín chiếc tổ, thế nhưng quá trình ngộ đạo của khổng tước mãi vẫn chưa dừng lại.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Bạch Hàn Phong vẫn đang chìm đắm trong những luồng sóng thời gian trong chiếc tổ, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ,
Hắn nhìn thấy khổng tước trống chờ đợi bên cạnh khổng tước mái hàng vạn năm cuối cùng thọ nguyên tận, nằm chết bên cạnh không tước mãi, hắn nhìn thấy, con không tước mái kia sau hàng vạn năm nữa, thì mở mắt ra, nó nhanh chóng hóa thành một cô gái, bụng cô nhô lên như nhận loại mang thai,
Nàng vuốt ve bộ xương của khổng tước trống rồi gục đầu lên đó khóc.
Cảnh lại chuyển Bạch Hàn Phong nhìn thấy khổng tước mãi lúc này đã hóa hình thành nhân loại đang bay trên không trung thi triển thân thông mà mình lĩnh ngộ được, xung quanh nàng ngũ sắc thần quang cuồn cuộn lưu động, bên dưới phía xa chính là ba đứa trẻ một nam hai nữ, chúng cũng đang học theo mẫu thân của chúng, không ngừng phát tán ra thần quang, cỏ cây đất đã núi non xung quanh bị thần thông của một nhà bốn người làm cho liên tục biến đổi. nhìn đến đây thì hai mắt Bạch Hàn Phong nhỏ máu./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.