Vô Thượng Niết Bàn

Chương 65: Khổng tuyên lại xuất hiện




Trong lúc tộc nhân của tộc khổng tước vây quanh bờ hồ để xem ai thắng ai thua, thì một đạo ngũ sắc thần quang mang theo một đạo uy áp hùng mạnh hạ xuống cạnh đó.
Bóng người này vừa hạ xuống, thì đã vung hay tay phân biệt về hai hướng khác nhau, hướng bên phải Khổng Minh bị luồng sức mạnh này đánh bay xuống dưới, phải khó khăn lắm mới có thể đứng vững, còn bên trái, Bạch Hàn Phong lại trái ngược hoàn toàn, một luồng sức mạnh, chống đỡ lại Hỏa Thiêu Vạn Lý cho hắn, đồng thời đỡ hắn từ từ hạ xuống, linh lực như suối trào từ bên ngoài tràn vào lấp đầy đan điền đang khô héo của hắn, khiến người hắn trong thoáng chốc tràn đầy sinh lực.
Đám Khổng tước quanh bờ hồ, vừa nhìn rõ thân ảnh vừa đến này thì lập tức, kinh hoảng nhai nhai thi lễ:
“Thiếu tộc trưởng”
“Thiếu tộc trưởng giá lâm”
Khổng Minh cũng cúi đầu làm lễ:
“Ra mắt thiếu tộc trưởng”
Khổng Tuyên nhìn đống đổ nát xung quanh rồi lại nhìn đám tộc nhân đang đứng chén chúc ở bên bờ hồ một lát, sau đó hắn nhìn đến Khổng Minh rồi hỏi:
“Đây là chuyện gì”
Khổng Minh còn chưa biết đáp lời ra sao thì, bên kia Bạch Hàn Phong đã đáp,.
“Khổng Tuyên tiền bối, đây là chúng ta chỉ luận bàn một chút mà thôi, “
Khổng Tuyên nghe xong thì không nói gì mà lại hỏi Khổng Minh:
“Có thực vậy không”
Khổng Minh liếc nhìn Bạch Hàn Phong, hắn cũng hơi bất ngờ khi Bạch Hàn Phong nói đỡ cho mình, thế nhưng hắn biết mình không thể nào nói dối được Khổng Tuyên cho nên đành bảo:
“Thiếu tộc trưởng là do ta gây sự trước”
Lúc này khổng tuyên mới gật đầu nói:
“Vậy Khổng minh, ta phạt ngươi vào cấm địa một trăm năm, ngươi có phục không”
Đám tộc nhân phía dưới xì xào, vào cấm địa một trăm năm so với thọ mệnh dài lâu của yêu, linh thú không tính là gì, thế nhưng trong cấm địa có rất nhiều nguy hiểm, thiếu tộc chủ phạt Khổng Minh như vậy thì có phần hơi nặng,
Nhưng bản thân Khổng Minh thì lại nghĩ khác, hắn đã từng vào cấm địa, hắn biết trong đó tuy có nguy hiểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại thì không thể đong đếm được, bình thường nếu muốn vào đó tuy luyện phải là tộc trưởng hoặc là thiên tài trong tộc, hoặc lập được công lớn, vậy mà mỗi lần tu luyện cũng chỉ được năm mươi năm,
Hắn vì đánh nhau, gây ra tội mà còn được ở trong đó năm mươi nắm, hắn biết rằng đây là thiếu tộc trưởng có ý muốn bồi dưỡng hắn, hắn nghe thấy Khổng Tuyên hỏi có phục không thì vội vã cúi đầu:
“Phục, tuyệt đối phục.”
Khổng Tuyên lại nói;
“Ngày mai bắt đầu sám hối, ngươi đi chuẩn bị đi”
Rồi nói với đám đông:
“Các ngươi nữa, hết việc rồi hay sao hả, tất cả tộc nhân đứng xem náo nhiệt ở đây, trước giờ ngọ ngày mai phải nộp lên ba cây nghê thường thảo, nếu không có đừng trách ta, mau giải tán đi”
Dưới tước uy của KHổng Tuyên cả đám đành nhăn nhó thi lễ rồi rời đi, chỗ này mấy trăm người, mỗi người ba cây, tìm đâu ra cho đủ, có tên vừa đi còn vừa nghĩ xem có nên về ăn trộm của gia gia mình hay không.
Chờ mọi người tản đi hết, Khổng Tuyên mới nói với Bạch Hàn Phong:
“Bạch huynh đệ, gia mẫu muốn gặp ngươi”
Bạch Hàn Phong kinh ngạc:
“Tộc trưởng muốn gặp ta ư”
“Đúng vậy”
……………….
Trên đỉnh núi cao nhất của Linh Hoàng Lâm, hiện hữu một tòa kiến trúc vô cùng tráng lệ.. Tới kiến trúc này, Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong phải đi bộ qua một cái sân vô cùng rộng lớn,, Khổng tuyên giải thích với hắn rằng, tuy có thể phi hành đến đó, nhưng để bày tỏ lòng kính trọng đối với tổ tông, trừ Tộc trưởng ra, còn lại đều phải đi bộ,
Kiến trúc này được dựng theo hình dáng của một ngọn lửa đang bùng cháy, vỏ ngoài của kiến trúc này cũng giống như tòa tháp giữa hồ kia, đều được làm bằng Linh Thạch, khi đi qua cái sân rộng kia, cả hai xuyên qua một mái vòm trước khi đến cổng của ngôi đại điện.
Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn, hắn thấy đại điện này có ba cửa, trên mỗi cánh cửa đều thể hiện, một con Khổng Tước đang bay trên bầu trời đầy mây, mãi về sau này hắn mới biết, đây là ba con Khổng Tước thật, ẩn mình ở đây để bảo vệ tộc trưởng,
Cửa mở, Khổng Tuyên và Bạch Hàn Phong bước vào, trong này được trang trí vô cùng xa hoa tráng lệ, với rất nhiều những tài liệu quý giá, trên nóc của đại điện, dường như thể hiện một tinh đồ, mà sau này Bạch Hàn Phong nhận ra đó chính là bản đồ của tiểu thế giới này.
Cuối đại điện khổng lồ này, là một cái ngai vàng theo đúng nghĩa đen, trên một cái bậc cửu cấp đặt một chiếc ghế vô cùng tinh xảo, tài liệu làm ra cái ghế này Bạch Hàn Phong liếc mắt liền nhận ra, đây chính là Hắc Thạch, hắn chính là nhờ Hắc Thạch mà có được cơ thể mạnh mẽ thế này,,
Hai bên của ngai vàng này là hai bức tượng chim Khổng Tước, phía sau ngai vàng là một vầng ngũ sắc thần quang ngưng thực cực kỳ mờ ảo, Bạch Hàn Phong ngờ rằng sau đó là một không gian bí mật. ngôi trên ngai là một mỹ phụ, không biết nàng đã sống bao nhiêu vạn năm, nhưng nếu chỉ nhìn khuôn mặt, nàng sẽ trông như hai mươi sáu tuổi. đây chính là tộc trưởng của Khổng tước tộc Khổng Doanh Doanh.
Nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ như lửa, búi tóc trên đầu cài một cây trâm màu vàng, vô cùng xinh đẹp, vô cùng cao quý, một sự kiêu ngạo phát ra từ trong xương tủy, lúc này Khổng Tuyên tiến đến,
“Tham kiến mẫu thân”
Bạch Hàn Phong cũng vội vàng cất tiếng nói:
“Bạch Hàn Phong bái kiến, Tộc trưởng, nguyện tộc trưởng vạn thọ vô cương”
Khổng Doanh Doanh cười nói:
“Bạch Hàn Phong, ta phải cảm ơn ngươi vì đã cứu Du Du con gái của ta”
Bạch Hàn Phong vội đáp:
“Không dám, đó là việc nghĩa nên làm, vãn bối không có ý đòi hỏi gì cả”
Doanh Doanh gật đầu:
“Không, không, đừng hiểu nhầm ý ta, ta không có ý đó, đây là việc cá nhân của một người mẹ, ta vẫn cần phải cảm ơn ngươi”
Khổng Tuyên lúc này cũng nói,
“Đúng vậy, nếu huynh không cứu muội ta, giờ này nó đã là một nắm cát rồi, sau này nếu có việc gì cần đến ta, nhất định ta sẽ giúp”
Bạch Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, có được một lời hứa như vậy chính là có sự bảo đảm vô cùng, cảnh giới của Khổng Tuyên chính là đủ để ngạo thị thiên hạ, hơn nữa hắn lại là thiếu tộc trưởng, lời của hắn chính là có được sức mạnh của cả tộc, tuyệt đối là một ơn huệ cực lớn.
Bạch Hàn Phong không biết nói gì, chỉ biết luôn mồm cảm tạ, Lúc này Doanh Doanh mới nói:
“Sau này ngươi có dự định gì, ngươi có muốn ở lại đây tu luyện hay không”
Nàng cũng hỏi Hàn Phong một câu mà hôm trước Khổng Tuyên hỏi, Bạch Hàn Phong suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Tiền bối minh giám, dĩ nhiên ở lại nơi phúc địa này tu luyện thực sự là may mắn của vãn bối, thế nhưng vãn bối muốn tự mình đi lên, tự mình lịch duyệt, mong tiền bối hiểu cho”
Câu trả lời của hắn khiến cho hai mẹ con Doanh Doanh đều ngoài ý muốn, nếu là người khác có được sự bảo đảm của một loại linh thú hùng mạnh tất sẽ vô cùng vui sướng, thế nhưng Bạch Hàn Phong lại từ chối thẳng thừng, hơn nữa qua ánh mắt của hắn, Doanh Doanh cũng nhận ra, hắn không hề lấy lui làm tiến, điều này khiến nàng một lần nữa phải đánh giá lại tên tu sĩ trước mặt này,
Bạch Hàn Phong bỏ qua việc ở lại đây mà lại hỏi:
“Dám hỏi tiền bối Du Du thế nào rồi, bao giờ nàng ấy mới tỉnh lại”
Nghe nhắc đến con gái, trên mặt Doanh Doanh hiện ra vẻ hiền dịu khác thường, nàng chỉ tay vào đám ngũ sắc thần quang phía sau, một thứ giống như tấm gương hiện ra, trong đó Bạch hàn phong nhìn thấy Du Du, đang nằm trên một bệ đá, xung quanh là vô số bộ xương của Khổng tước. vẻ mặt nàng tái xanh, tuy nhiên có thể khẳng định là nàng vẫn sống.
Doanh Doanh nói:
“Nó đang ở trong Tước mộ, tổ tiên đang chữa trị cho nó, nếu có thể tỉnh lại, từ nay nó sẽ tiến một bước dài, còn nếu không suốt đời nó sẽ như vậy”
Bạch Hàn Phong lại hỏi:
“Tiền bối, không còn cách nào khác nữa sao”
Doanh Doanh chưa trả lời thì Khổng Tuyên đã đáp,
“Nó thiêu đốt yêu đan, nên tạo ra thương tổn rất lớn, nếu ở kia có hồi phục tu vi nó cũng không thể tiến triển, ngoài cách này, ta nghe nói nhân loại có một phương thuốc tên là Thiên Đạo Thần Đan có thể chữa khỏi, thế nhưng đan dược này đã sớm tuyệt tích rồi, khó mà tìm được./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.