Vô Thượng Niết Bàn

Chương 142: Hỏa thần nộ chi uy




Lẫn trong đám người đang điên cuồng chém giết, Bạch Hàn Phong cũng chọn cho mình một đối thủ, đó là một tên thú tộc mặc áo đen đang rình rập đánh lén người bên hắn,
Không gian xung quanh khẽ rung động, lãnh Nguyệt lặng lẽ xuất hiện trong tay Bạch Hàn Phong nó phát ra từng tiếng tiêm mình, Bạch Hàn Phong hướng đao về phía tên thú tộc kia chém đến
nang nấp sau gốc cây rình rập vẻ mặt của tên thú tộc kia tái nhợt, bằng vào kinh nghiệm của mình hắn đột nhiên cảm thấy sự uy hiếm gần rất gần. hắn vội vàng quay đầu lại, trước mắt hắn là một đường đao quang ngưng tụ đến cực hạn, tạo thành thực thể, huyết lệ chói mắt, chứa đựng vô vàn sát khí chém đến.
“Nguy tai”
Trong nội tâm gã thú tộc phập phồng lo lắng, hắn ta gào lên một cách điên cuồng, vội vàng xuất ra pháp khí phòng ngự.
"Chịu chết đi!"
Bạch Hàn Phong nói một cách rất bình thản, sau đó là một đao được xuất ra, đao quang hiện màu máu, bay về hướng tến thú tộc kia. Pháp khí của hắn kèm theo đầu hắn rơi xuống đất, Bạch Hàn Phong trong nháy mắt đã hạ được một tên khiến đám người trở nên khiếp sợ.
Ở một góc khác
Trong tay Chu Doãn rung động không ngừng ném ra năm sáu tấm phù, không hổ là người học nghệ tại vân thiên môn, mỗi lá phù của hắn ném ra cuồng phong tới tấp, núi đá cỏ cây bốn phía cũng đổ rạp, phù triện của hắn phủ xuống gần mười trượng đất đai xung quanh.
Phụt!!
Trên khoảng không, hai tên đến từ Lăng Vân thành rú thảm thiết liên tục, một đường máu hiện ra, sau đó tràn lan xung quanh. Cả người hai tên như bị xé toạc, tiếng kêu đau đớn tột cùng làm mọi người đều run bần bật, sắc mặt trắng bệnh, da đầu tê rần. phù triện thực đáng sợ.
Cuối cùng, sức mạnh của phù triện tan đi, hai tên thú tộc của Lăng Vân thành cũng ngã xuống từ giữa không trung, máu thịt be bét cả người, hơi thở yếu ớt vô cùng, giống như chiếc đèn cạn dầu.
Tất cả mọi người ở đương trường đều trợn mắt giống như vừa gặp quỷ, mặt trắng bệch cắt không ra một giọt máu, nhìn Chu Doãn chằm chằm, ánh mắt khó tin. Cách ra tay của chu doãn quá kinh khủng.
Đây còn là người sao?
Viên Thuật thấy có cơ hội nâng cao sĩ khí thì lập tức hô lớn:
“Hay lắm, tất cả mọi người xông lên, Chu Doãn sau trận này ta sẽ thưởng ngươi trọng hậu.”
Mà giờ khắc này, Cô mẫu của Ma Áng đang đại chiến cùng Tuệ Văn nhìn sang bên này, đầu óc hơi mất tập trung, lập tức bị Tuệ Văn một chưởng đánh bay, miệng phun máu tươi,
Cô mẫu của Ma Áng bò dậy từ đống đá vụn, lau đi vệt máu trên miệng, gằn giọng nói
"Con xú điểu kia! Ngươi muốn chết phải không?"
Vẻ mặt của Tuệ Văn lập tức biến đổi, mặc dù nàng có nguồn gốc từ một loại chim, nhưng nàng rất ghét ai nhắc đến chuyện đó, lập tức nàng quát lớn, lao về phía trước/
" Lần này ngươi chắc chắn phải chết!"
Cô mẫu của Ma Áng cũng lao lên
"Vậy thì ngươi chết trước đi."
Trong ánh mắt Tuệ Văn lóe lên sự lạnh lùng, nàng lại dùng thần thông lúc mới đến, cơ thể nàng nhanh chóng hòa tan vào hư không, khiến cho Cô mẫu Ma Áng phải mở ra cương khí hộ thân đề phòng bốn phía,
Bỗng nhiên một đường hắc quang ngọt lịm đi qua cổ Cô mẫu của Ma áng, đầu nàng lập tức rơi xuống lăn lông lốc. Máu tươi phun thẳng lên từ cổ, không khi tràn ngập mùi máu me.
Từ không trung, Tuệ Văn hiện ra, xoay xoay một sợi tơ trong tay rồi nhẹ nhàng nói:
“Đứng trước Kim Tàm Ti của ta, ngươi có rất ít cơ hội”
Không phải ngẫu nhiên mà Lăng Vân thành lại cử thân thích của Ma Áng đến đây, trong khi lẽ ra phải là Yêu chủ, đó chính là bở vì khác địa bàn, yêu chủ của Lăng Vân điện không thể tự tiện sang đất khác, nhưng nàng thì không như vậy, nàng là cô của ma áng, cho nên nếu sự việc thất bại, Lăng Vân thành có thể trở mặt, nói rằng không liên quan, nàng tự đến giúp chứ không liên quan đến yêu chủ, cho nên người đi theo nàng cũng là thuê đến,.
Lúc này nàng vừa chết, đám lính đánh thuê kia đã vô cùng khiếp sợ.
"Hắn...hắn giết Phu nhân?"
Đám lính đánh thuê này hoàn toàn bị dọa cho sợ mất mật, hét lên hoảng loạn, rối rít chạy thục mạng. trong nháy mắt chỉ còn trơ lại hơn chục người của Thiên Yêu Thành, bọn chúng lập tức rơi vào nguy hiểm, thế nhưng bọn Viên thuật cũng phải đối mặt với một vấn đề, nếu hôm nay để đám người kia chạy mất, chuyện về mỏ linh thạch cũng lộ ra ngoài, lúc đó có giết Ma áng cũng không giải quyết được gì, thậm chí tội càng thêm tội,
Bạch Hàn Phong cũng nhận ra điều đó, hắn đưa mắt nhìn năm kẻ bỏ chạy ước lượng tu vi rồi bất chợt nói:
“Yêu chủ, thuộc hạ sẽ lo năm ngươi kia”
“Ngươi”
Viên thuật trợn mặt kinh ngạc, lão biết rõ trong đám năm người bỏ chạy có hai tên tu vi còn cao hơn Bạch Hàn Phong. Hắn đang định nói thì Chu Doãn lên tiếng:
“Yêu chủ, hắn lo được”
Thấy chu doãn nói vậy yêu chủ gật đầu, dù sao cũng không còn cách nào nếu điều Tuệ Văn Báo Tam hoặc Chu Doãn đi thì bên lão sẽ yếu hơn Ma Áng, cho nên lão đánh phải chọn cách này:
“Ngươi, nếu để một tên nào chạy thoát, trước khi chết bản yêu chủ cũng sẽ giết ngươi trước”
Lão nói với Bạch Hàn Phong xong thì lăng không bay về phía Ma Áng:
“Nào, ta và ngươi lại tiếp tục phân cao thấp”
………………
Tại một hẻm núi Một tiếng rống to giận giữ phát ra, một nam tử trung niên tuấn tú, hơi thở mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt đầu giận giữ và sát ý mãnh liệt.
Dương Văn Đông
tu vi mạnh mẽ, được Lăng vân thành thuê đến lần này, vốn tưởng mọi việc đơn giản ai ngờ bọn chúng đánh giá thấp sức mạnh của càn nguyên thành, hóa ra bao lâu nay Viên Thuật điệu thấp chính là vì chỉ muốn làm Yêu chủ hưởng thụ linh thạch
Lúc này trước mắt của lão là một con thú toàn thân óng ánh, nó đang đưa mắt ngó lom lom chặn đường đi của Dương Văn ĐÔng.
Dương Văn Đông giận đến run cả người, ánh mắt ác độc không hề che dấu, giống như lưỡi dao phóng về bên cạnh con thú không ngờ là Bạch Hàn Phong đứng đó. Còn con thú chặn đường kia chính là toan nghê được hắn thả ra.
Dương Văn Đông căm tức nói:
“muốn chết”
một kích nén giận của Dương Văn Đông phóng ra ẩn chứa linh lực cường đại, một chưởng này có thể đánh nát tường thép, đập tan núi đá. Nếu như đánh lên người Bạch Hàn Phong thì dù hắn có thân thể luyện thể thì không chết cũng phải bị thương!
ĐÙNG!
Trong thời khắc nguy hiểm đó, ánh mắt của Bạch Hàn Phong vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ thấy cả người hắn chớp lóe, ánh sáng lấp lánh chuyển hóa, bảo giáp lập tức được mặc lên người, đồng thời lãnh nguyệt trong tay cũng bùng nổ, hắn chém mạnh về phía trước.
Lão già kia, nếm thử một đao của ta
Đôi mắt Bạch Hàn Phong đỏ ngầu đầy tia máu,, một khối sức mạnh bùng nổ, lan tỏa khắp toàn thân của hắn, thế nhưng khi đao ra một nửa thì hắn lại buông tay, thanh đao cứ thế lao về phía DƯơng Văn Đông, còn bản thân hắn thì lại lơ lửng trên không, hai tay bắt quyết, một hư ảnh mặc kim giáp xuất hiện sau lưng hắn, hắn làm động tác rút kiếm, hư ảnh lập tức làm theo,
Hỏa thuộc tính trong nháy mắt bạo phát ra xung quanh khiến mọi thứ bị thiêu đốt, Bạch Hàn Phong quát lớn:
“Hỏa Thần Nộ”
Hư ảnh mặc kim giáp lập tức chém xuống, kiếm quang đi đến đâu nơi đó đều bị đốt cháy thành tro bụi. Dương Văn Đông hoảng sợ bình sinh lão chưa từng thấy Linh Sư của nhân loại nào mạnh đến thế này, uy áp Bạch Hàn Phong phát ra khiến lão không thở được./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.