Vô Thượng Niết Bàn

Chương 141: Long tranh hổ đấu




Thấy thế công mãnh liệt ập đến trước mặt mình như thế nhưng Yêu Chủ Ma Áng chỉ cười khẩy:
“Viên Thuật khốn kiếp, ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng là gì. Bản yêu chủ sẽ tiễn người về với đất thánh!”
Từ bên trong thân hình của Ma Áng bùng lên một luồng năng lượng cực lớn. Tu vi của Ma Áng được phát ra toàn bộ. một thanh trường thương xuất hiện trong tay, linh khí của ma áng dâng lên, đất đá bốn phía đều bị hắn chấn thành bột mịn.
Đây chính là một trong số những tuyệt chiêu của Ma Áng, Huyết Hồn Thương
Hắn vừa ra tay là đã sử dụng sát chiêu! Ma Áng không những là thú tộc cao cấp, mà bản thân cũng có tu vi khá cao. Hắn vừa ra tay đã khiến khiến mọi người xung quanh đều phải thay đổi sắc mặt.
Huyết Hồn Thương chính là tuyệt kỹ tạo nên tên tuổi của Ma Áng, tuyệt kỹ này hắn ta còn tu luyện đến Viên mãn. Khi Ma Áng ra tay, sấm chớp từng đợt liên tiếp, cát bay đá chạy, âm thanh như xé lụa vang lên chân khí xoay tròn tạo ra một tia sáng cực lớn ở mũi thương, dội thẳng về phía Viên Thuật.
Đối mặt với áp lực khổng lồ, Viên Thuật cũng không tỏ vẻ gì chỉ là ý chí chiến đấu trong mắt cũng bùng lên. Là người đứng đầu Càn Nguyên Thành, dù trong bất kỳ trường hợp nào, hắn cũng không được phép khiếp sợ, nếu như hắn tỏ ra như vậy, cấp dưới sẽ nhìn hắn với anh mắt như thế nào.
Rốnggggg
Một tiếng rống phát ra từ Viên Thuật, tay trái viên thuật đưa ra phía trước, lại chém ra thêm một đao thứ tám mươi hai, rồi một đao nữa một đao nữa, không gian chấn động, chân khí xông thẳng lên trời cao hóa thành vô số ảo ảnh, đao phong đầy trời như mãn thiên hoa vũ.
Ảo Ảnh Đao
khắp xung quanh Ma Áng xuất hiện vô số lưỡi đao không biết đâu là thực đâu là giả.
UỲNH! UỲNH! UỲNH!
Ảo ảnh đao va chạm với huyết hồn thương. Hiệp đầu tiên đều bất phân thắng bại.
khi Ảo ảnh đao, đao ý bùng nổ sức mạnh mênh mông, giống như sóng thần cuốn đi tất cả. thì huyết hồn thương của Ma Áng cũng điên cuồng trống trả, cả hai đều bị chấn lùi ra sau mười mấy bước.
Thế nhưng không đợi thân thể đứng vững, Ma Áng và Viên thuật lại lao lên, thưởng ảnh và đao ảnh hòa trộn vào nhau phát ra từng âm thanh khủng khiếp, khiến màng nhĩ người xem đau nhức, tất cả cây cối đất đá ở gần hai người đều bị đâm chém vụn ra từng mảnh,.
"Viên lão tặc, mau đầu hàng Ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Ma Áng nghiêm giọng, lời nói chưa đầy sát khí.
"Muốn ta đầu hàng? Vậy phải xem ngươi có khả năng đó không."
Viên Thuật cười cợt chế giễu.
"Ngươi sẽ biết ngay sau đây”
Ánh mắt Ma Áng đỏ lừ, ý muốn giết người càng đậm, lão ta lại xốc lại ngọn thương, linh quang lóe lên, vung lên đâm về phía Viên Thuật.
Cây thương này của Ma Áng là một pháp bảo cực phẩm được hắn mất rất nhiều tiền nhờ cao thủ của Giải tộc rèn ra, Ma Áng tự cho rằng, có thương nơi tay lão chính là vô địch
Thương ảnh chói mắt, bay xa vào chục trượng, từng đường linh quang bao phủ lấy không gian, phóng thẳng vào mi tâm Viên Thuật.
Ma Áng lại một lần nữa thi triển huyết hồn thương, nhưng lần này khác trước rất nhiều! Một thương đánh ra giống như sao băng, tốc độ cực nhanh, lại thêm sức mạnh của pháp bảo cực phẩm, cho dù đối mặt vượt cấp Ma Áng cũng không sợ hãi.
"Hắc hắc, chỉ bằng mũi thương cùn này mà đã muốn Viên Thuật ta đầu hàng, nằm mơ đi”
Viên Thuật nói lạnh lùng, lão ta đã nhìn ra điểm sơ hở trong thương pháp của Ma Áng, điều này đến một cách hết sức tình cờ, Chu Doãn ngoài việc dùng bùa chú tấn công địch nhân thì hắn chính là sử thương như Ma Áng, Viên Thuật à Chu Doãn cũng hay luận bàn, cho nên hắn hiểu khá rõ về lối đánh.
Keengg!
hai thanh đoản đao lại một lần nữa được Viên Thuật tế lên, đây cũng là cực phẩm pháp bảo, phẩm chât cực tốt do tổ tiên hắn để lại
Viên Thuật đánh ra hai đao, dao phong như chứa đựng ánh sáng, chân khí hội tụ lên thân đao hóa thành hai con linh xà, đâm về phía Ma Áng!
Linh Xà Xuất Động
Mặc dù Viên Thuật xuất đao không thấy khí thế hừng hực như Ma Áng, chân khí cũng không hùng hậu bằng lão ta. Nhưng đao này lại kỳ diệu vô cùng, đánh thẳng vào sơ hở của Ma Áng
Keeng! Keeng!
Hai luồng lực đạo va chạm, tia lửa bắn tứ tung, Viên Thuật, Nháy mắt đã phá vỡ phòng ngự dày đặc, đâm thẳng vào chỗ yếu của Ma Áng.
Ma Áng thấy vậy thì hơi hoảng, vẻ mặt không thể tin nổi, hao đao này cũng khiến hắn hết hồn, luống cuống tay chân cố gắng ngăn Viên Thuật lại.
Xoẹt!
một lọn tóc dày từ trên đầu lão ta rơi xuống đất. Nếu không phải lão ta trốn kịp thì sợ những thứ rơi dưới đất kia chính là đầu của lão rồi.
Viên Thuật chiến đấu với Ma Áng, chỉ mấy hơi thở đã dồn Mãn Ngạn vào nguy hiểm liên tiếp. Lão ta cảm thấy cực kỳ tức giận và xấu hổ.
Nếu không phải tu vi của lão ta cao hơn so với Viên Thuật, chân khí hùng hậu hơn một chút thì chỉ cần một chiêu vừa rồi là lão ta đã chết rồi.
Sau mười mấy chiêu, Ma Áng cũng cảm giác được có chút kinh hồn bạt vía, mà Viên Thuật thì càng ngày càng thoải mái, mỗi một đao đều khiến Ma Áng vô cùng khổ sở.
"Viên lão tặc này quá kinh khủng! Nhất định phải giết hắn, bằng không chỉ sợ sau này hắn phát triển chính là ngày chết của Thiên Yêu Thành."
Sát cơ trong ánh mắt Ma Áng lại một lần nữa lóe lên, lần này sát cơ của Ma Áng vô cùng nồng đầm, hai mắt hắn trợn tròn, hai tay hắn nắm chặt trường thương,
"Cứ thế này cũng không thể hạ được Ma Áng, vừa rồi mới chỉ giao đấu sơ qua, tuy hắn có nguy nhưng lại không loạn, nếu liều mạng ta lại không phải đối thủ!"
Vừ giao chiến với Ma Áng, Viên Thuật vẫn bình tĩnh cân nhắc sức chiến đấu của bản thân., mắt hắn chợt nheo lại, quay sang quát lớn với đám thuộc hạ,
“Tất cả cùng lên”
Trong ánh mắt Viên Thuật xẹt qua tia sáng, đao phong biến hóa, xuất hiện đầy trời.
OÀ..ÀNH!
Đao này bức Ma Áng phải lùi trở lại, nhận được lệnh của Yêu Chủ, đám người Chu Doãn Tuệ văn và bọn Bạch Hàn Phong lập tức xung phong, vô số pháp bảo pháp khí được tế ra, ánh sáng bay đầy trời.
Phía bên kia Ma Áng cũng quát lớn:
“Tất cả xông lên, giết chúng ta thưởng mỗi người một vạn linh thạch”
Cái gọi là có trọng thưởng ắt có dũng phu chính là lúc này đây, nghe thấy một vạn linh thạch tiền thường tất cả mọi người bên phía Ma Áng đều mở to con mắt. sau đó hò hét anh dũng xông lên, bọn chúng cũng không sợ Ma Áng không thưởng, nếu như Yêu Chủ nói mà không giữ lời, sau này sợ rằng không ai ra sức cho lão nữa.
Nháy mắt đoàn người đều chọn lấy đối thủ cho mình, vô số tiếng hét, tiếng binh khí va chạm, tiếng rên rỉ khiến cho bầu không khí nhanh chóng trở nên hỗn loạn./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.