Vô Thượng Luân Hồi

Chương 363: Gia Chủ Nhà Này Thật Thất Bại






"Còn trẻ mà đã có tu vi như thế, cũng coi là một nhân tài", thằng nhóc tóc tím nói: "Nhưng nói tới tiềm năng thì khác nha! Cũng không dám khen, tên này so với Triệu Bân thì vẫn còn kém lắm, có tu vi cao cũng vô ích".
"Chẳng có chút thách thức nào".
Nhóc hám tiền chỉ lo vùi đầu đếm bạc, thật không biết mấy vị kia lấy đâu ra tự tin, mặc dù Triệu Bân là đồ nhi của Đại Hạ Hồng Uyên, nhưng cho dù dùng hết mấy lá bài tẩy của hắn, thì cảnh giới Chân Linh có thể chống lại được vài đòn của cảnh giới Huyền Dương đã là khá lắm rồi, còn muốn đánh bại tên kia hay sao? Cho nên mới nói, cô nhóc tới đây, đơn thuần chỉ là chạy tới tham gia náo nhiệt, xem chút kịch hay mà thôi.
Ồn ào cái gì, muốn so sánh với Triệu Dương kia thì còn xa lắm.
"Gần xong rồi".
Đại trưởng lão lên tiếng, khi thời điểm đến, lão ta vô cùng nóng lòng.
Lời còn chưa dứt, Triệu Dương liền bước lên đài.
Đây là việc mà cha hắn ta đã dặn dò, nếu không có ai lên đài tỷ thí, thì chuyện xem như đã xong xuôi.
Cho dù Triệu Bân có muốn tới thì cũng không kịp.

Đối với lần này, Triệu Uyên sớm đã có dự liệu.
Chuyện này đối với ông ấy cũng không quan trọng.
Con trai ông ấy có thể bình an trở về là tốt rồi, có được làm thiếu chủ hay không thì ông ấy cũng không quan tâm.
Con trai của ông ấy sẽ là đại bàng bay vút trên bầu trời, Triệu gia chỉ là một gia tộc nhỏ, sợ rằng sẽ trở thành gánh nặng cho Triệu Bân, giống như ông ấy năm xưa, nếu không phải vì áp lực của lão tổ tông, ông ấy cũng sẽ không tranh giành vị trí thiếu chủ.
Qua mấy chục năm, ông ấy thưc sự đã bị quá nhiều trách nhiệm trói buộc, đến đây xem như là đã được giải thoát.
"Có ai muốn lên đài không?", Triệu Dương nhàn nhạt nói.
Hồi lâu cũng không có ai phản hồi.
Con em trẻ tuổi của Triệu gia không ít, nhưng lại không có ai lên đài, hoặc là nói, đã sớm có một hiệp định nào đó âm thầm diễn ra sau lưng mọi người, ra sức bảo vệ vị trí của Triệu Dương, trong giờ phút quan trọng chắc chắn sẽ không quấy rầy, muốn lên chiến một trận cũng không phải là không được, nhưng nếu kéo dài tới khi Triệu Bân trở về thì sẽ hỏng bét.
Suy cho cùng, đây vẫn là vấn đề lợi ích.

Chỉ có trời mới biết đại trưởng lão đã hứa hẹn cho các trưởng lão khác bao nhiêu thứ tốt.
"Gia chủ nhà này thật thất bại".
Chư Cát Huyền Đạo tặc lưỡi nói, pháp nhãn của cảnh giới Địa Tạng như ông ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng, gia chủ nhà này đã bị cả gia tộc cô lập, thật hết sức bi ai.
"Quen rồi", Triệu Uyên cười khan.
Những năm qua luôn như vậy.
Bất cứ khi nào có mặt của hội trưởng lão, ông ấy luôn bị công kích tập thể.
Có thể là vì lợi ích, cũng có thể là vì quyền lực, đã khiến cho một gia tộc không ngừng tranh đấu lẫn nhau trong nội bộ, làm trái nguyện vọng của tổ tông trước khi qua đời.
“Có ai muốn lên đài không?”, Triệu Dương lại nói.
Bên dưới vẫn không có phản hồi, chuyện này đã sớm thương lượng xong xuôi, có hỏi cũng chỉ là hình thức.
"Nếu không có ai muốn lên đài, vậy thì..."
"Ta lên".
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.