Vô Thượng Luân Hồi

Chương 362: “khắc Câu Chú Này Lên Người!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nhưng cứ yên tâm, mạng của tên đó lớn lắm!”.
Lão mập vuốt râu, liếc Triệu Uyên một cái rồi nói: “Ngược lại là ngươi, ngươi làm phụ thân mà chưa tròn trách nhiệm đâu đấy! Để con trai, con dâu lưu lạc bên ngoài mà cứ phong tỏa gia tộc luôn sao? Không sợ bọn họ xảy ra chuyện bất trắc à? Lòng ngươi cũng rộng lớn hào phóng quá rồi đấy.
Nếu như không có bọn này bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, vẫn phải trả phí bảo vệ!”
Xem đi! Ai đó nói quanh nói co một hồi, thì câu cuối cùng mới là trọng tâm, hiếm khi đến một chuyến, phải đưa ít tiền uống nước chứ, nếu không thì mặt mũi của cảnh giới Địa Tạng phải để ở đâu? Thỉnh thoảng bóng gió kiếm chút đỉnh là chuyện mà lão ta đang làm.
“Do vãn bối suy nghĩ không chu đáo!”
Triệu Uyên cười gượng gạo, vội vã lấy ngân phiếu ra, hễ là người của cửa hàng binh khí thì ai nấy cũng đều có phần, dù cho lão mập không nói gì thì ông ấy cũng sẽ đưa, người làm cha như ông ấy, đúng thật là chưa làm tròn chức trách.
Để con mình ra khỏi gia tộc là để tránh nạn.
Linh mạch bị đứt thì đã trở thành người bình thường, còn ai gây rắc rối cho hắn nữa chứ.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại khó lường như thế.
Ông ấy bế quan, nhà họ Triệu phong tỏa, Triệu Bân lại trở thành đối tượng tấn công chung của kẻ thù.

Ông ấy nên thấy vui, thấy mừng vì con trai mình đã chịu đựng được, không chỉ chịu đựng được mà còn làm rất tốt, giành lại được mặt mũi mà Triệu gia ông ấy đã đánh mất.
Nhưng những trưởng lão phía đối diện thì lại không nghĩ như thế.
Theo như đại trưởng lão thấy thì khi Triệu Bân ra khỏi gia tộc, chắc chắn hắn đã được nối lại linh mạch, mà chuyện này thì Triệu Uyên cũng đã biết từ sớm, chẳng qua là tên này đang diễn kịch, lừa hết tất cả mọi người thôi.
Nực cười là mãi cho đến khi kết thúc phong tỏa vào tối qua thì bọn họ mới biết được sự thật.
Biết hay không biết đã không còn quan trọng nữa.
Chuyện quan trọng là cuộc thi đấu lần này, nếu như Triệu Bân không kịp quay về trước khi kết thúc thì coi như tự từ bỏ quyền thi đấu, con trai lão ta sẽ được lên làm thiếu chủ như mong đợi.
Đợi đến khi Triệu Uyên thoái vị thì quyền to trong nhà sẽ rơi vào tay lão ta.
Như thế thì sẽ là công đức viên mãn, dù cho Triệu Bân có ưu tú cỡ nào, có quỷ quyệt cỡ nào thì chẳng lẽ có thể giành lại trắng trợn sao?
Đại trưởng lão nghĩ đến đây thì liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Triệu Dương - con trai của lão ta đang ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt định thần, đừng thấy ngoài mặt hắn ta không có biểu hiện gì, thật ra, trong lòng đang vô cùng kinh hãi.

Đến cả Triệu Uyên và các trưởng lão đều kinh ngạc thì nói gì đến hắn ta, chiến tích trong ba tháng qua của Triệu Bân thật sự quá chói lóa.
Có điều, hắn ta không hề sợ.
Sau ba tháng bế quan, giờ hắn ta đã là Chân Linh đỉnh cao, Triệu Bân chỉ là tầng thứ tư.
Hắn có thể đánh bại Nghiêm Khang cùng cấp không có nghĩa là có thể đánh bại được hắn ta.
Hắn ta đâu có ngốc mà chịu giảm cấp chiến đấu, cấp đỉnh cao đánh với tầng bốn, hắn ta không có lý do gì mà thua.
“Khắc câu chú này lên người!”
Đại trưởng lão lén nhét cho Triệu Dương một tấm bùa chú.
Đó là bùa chú của tà ma ngoại đạo, chuyên khắc chế bùa nổ, do lão ta bỏ ra nhiều tiền để mua về.
Lão ta biết Triệu Bân có bùa nổ nên phải chuẩn bị sẵn trước, không thể để bị nổ tung tóe khắp trời được.
Ngoài ra, lão ta còn tìm rất nhiều thứ khác nữa.
Những thứ này cơ bản đều nhằm vào Triệu Bân, vì trận chiến hôm nay, lão ta đã tốn rất nhiều công sức, bất luận thế nào cũng nhất định phải thắng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.