Vô Thượng Luân Hồi

Chương 353: Trở Về Nói Cũng Không Muộn






Hai kẻ áo đen cười ẩm hiểm, để lộ ra hàm răng trắng dã nhọn hoắc, trông dữ tợn không chịu nổi, đường đường là cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong mà lại bị cảnh giới Chân Linh hù dọa bỏ chạy, bọn chúng quả thực rất tức giận, cho nên nhất quyết muốn bắt Triệu Bân về nghiên cứu.
"Sư phụ của ta là Hồng Uyên".
"Tính khí của ông ấy không tốt lắm đâu, coi chừng ông ấy sẽ tìm các người tính sổ".
"Biết điều thì hãy để ta đi".
Triệu Bân căng giọng, phun ra mấy lời uy hiếp.
Thật ra thì hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian.
Hắn đã thông hiểu phép điều khiển thi thể, nhưng thi thể của vua Âm Nguyệt không hề tầm thường, nếu như hắn điều khiển không được mà để cho thi thể đó thoát ra ngoài thì thiên hạ sẽ đại loạn.

Đây chính là nguyên nhân mà Nguyệt Thần một mực không muốn dạy cho hắn đạo pháp này sớm, dù sao thì hắn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Chân Linh, khả năng cao là không thể khống chế được thi thể cảnh giới Thiên Võ, thi thể đó mà thoát ra ngoài thì không đơn giản chỉ có một hai người phải chết.
Nghe thấy Triệu Bân nói như vậy, hai mắt của Tiểu Linh Lung lại mở to.
Cái tên này ngày thường đều dùng danh tiếng của sư phụ cô ta đi giả danh lừa bịp sao? Cũng đúng, tên này có võ hồn, hơn nữa còn có thể bắt chước khí tức của cường giả Thiên Võ, có bản lĩnh lớn như vậy cho nên hắn cũng chẳng cần phải lo lắng, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều!
Giờ phút này cho dù có nói ra đại danh của Hồng Uyên thì cũng khó thoát!
Sát thủ La Sinh Môn, ngay cả đồ nhi thật sự của Hồng Uyên cũng dám giết chết chứ đừng nói là một tên giả mạo như hắn, hơn nữa, ở nơi thâm sơn cùng cốc này, cho dù có giết ai thì cũng không có người khác phát hiện ra, mà tên nhóc này trên người còn mang theo rất nhiều bí thuật, đã động vào lòng tham của đám người La Sinh Môn.
Cho nên mới nói, cô ta tuy đã từng trốn thoát khỏi kiếp nạn, nhưng kết cục vẫn không thể thay đổi được.
Bọn họ đã lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

"Có thể nói đôi câu trăn trối hay không?"
Triệu Bân ngừng uy hiếp, chỉ thở dài, ở trong mắt hai kẻ áo đen thì đây rõ ràng là hành động từ bỏ phản kháng, không cần thiết phải tiếp tục đánh nữa, dù sao thì chỉ cần một cái tát là xong chuyện, nhưng lúc này bọn chúng chưa thể giết Triệu Bân ngay vì còn phải nghiên cứu bí mật của hắn.
"Trở về nói cũng không muộn".
Một kẻ áo đen bật cười, một bước đạp xuống, một tay vươn tới, khí thế của y suýt chút nữa đã đánh bay Triệu Bân, nhưng lúc này cũng không chỉ có một mình y toát ra khí thế cường hãn.
"Giết!"
Triệu Bân hô lên một tiếng lạnh lùng, đôi mắt lóe sáng.
Vèo!
Trước mặt hắn đột nhiên từ đâu lại xuất hiện một bóng người, người này khoác trên mình bộ khôi giáp cổ xưa, tay cầm một cây kích lớn, toàn thân bị bụi bặm che phủ, dáng người cao lớn hùng dũng, vừa xuất hiện đã dậm chân ầm ầm.
Người này chỉ có thân thể chứ không có đầu, lại mang theo một luồng âm khí mãnh liệt, trộn lẫn với khí tức của cường giả Thiên Võ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.