Vô Thượng Luân Hồi

Chương 233: Bùa Nhẹ Thân






Thi thể cảnh giới Thiên Võ chính là bảo bối ở phàm giới, tộc xác chết biết phương pháp khống chế thi thể, cô ta là thần cho nên tất nhiên cũng biết phương pháp đó, hơn nữa còn chi tiết hơn.
Sau này nếu như Triệu Bân gặp nạn, gặp phải đối thủ quá cường đại, thì cũng có thể tung thi thể của vua Âm Nguyệt ra thay đổi cục diện.
Không có lợi lộc thì không dậy sớm mà.
Nếu không phải ở đây có thi thể cảnh giới Thiên Võ, thì có quỷ mới đồng ý chạy đến đây giúp đỡ.
Tất nhiên.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô ta cũng sẽ không để cho Triệu Bân đi quấy nhiễu vong linh của người ta.
Điều này cũng liên quan đến nhân quả.
Cái gọi là nhân quả, lúc còn là người phàm thì sẽ không thể hiện ra rõ ràng, nhưng khi thành tiên chắc chắn sẽ biến thành nghiệp chướng.
"Lên, lên cho ta!"
Trong lòng Triệu Bân thầm rống to, quan tài này nặng đến mức không thể lay chuyển, không thể lay chuyển thì làm sao hắn có thể đẩy nó vào trong túi càn khôn được, xem ra hắn đã đánh giá thấp cái quan tài này rồi.
"Tiền bối?"
Tử Linh nhẹ giọng ngập ngừng gọi.

"Tiểu nha đầu, ra ngoài chờ đi, nhân tiện đóng cửa phần mộ lại".
Triệu Bân nhất thời chịu thua, nói xong lại nhét giẻ vào miệng.
"Tuân mệnh".
Tử Linh không hiểu chuyện gì, cúi người lui ra, tuy không biết Triệu Bân định làm gì, nhưng lời của cảnh giới Thiên Võ thì bà ta chắc chắn phải nghe, có thể chuyện sau đó thật không thích hợp để cho bà ta nhìn thấy.
Quả thực, chuyện sau đó không thích hợp để cho Tử Linh nhìn thấy.
Khi cửa phần mộ đóng lại, Triệu Bân lại đứng trước quan tài, dẫn động chân nguyên.
Đây là lý do tại sao hắn lại bảo Tử Linh ra ngoài.
Để lộ chân nguyên chính là để lộ tu vi của hắn, chắc chắn không thể để cho Tử Linh nhìn thấy, chỉ có dùng chân nguyên gia trì thì hắn mới có thể dịch chuyển quan tài, không còn cách nào khác, cái quan tài này đặc biệt nặng nề, theo như hắn ước chừng thì ít nhất cũng phải hơn mười ngàn cân.
Đáng tiếc, cho dù hắn có dẫn động chân nguyên thì cái quan tài vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Cũng khó trách, hắn chỉ còn lại một cánh tay, muốn dùng một tay di chuyển quan tài cũng khó.
"Tú Nhi?"
Triệu Bân ho khan, liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.
Hừ!
Nguyệt Thần không nói lời nào, chỉ phất tay biến ra những hàng chữ vàng, đó cũng là một loại bùa phép.
"Bùa nhẹ thân".
Triệu Bân ngẩng đầu, chăm chú đọc.
Bùa nhẹ thân đúng như tên gọi, là một loại bùa làm giảm trọng lượng, hắn lần đầu tiên nghe nói đến loại bùa này, thuật vẽ bùa đúng là thiên biến vạn hóa.
Trên thực tế, đây là loại bùa mà Nguyệt Thần tạm thời nghĩ ra.
Thần linh mà, phải có bản lĩnh lớn chứ? Hoàn toàn có thể tự nghĩ ra bùa chú cho Triệu Bân học cách dùng, cái tên này có thiên phú nghịch thiên, thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.
"Đồ tốt".
Triệu Bân cười ha hả, hắn đã lấy ra đạo cụ vẽ bùa, cầm bút chấm mực lên giấy bùa, sau đó vung tay vẽ những đường rồng bay phượng múa, bùa nhẹ thân này so với bùa nổ còn đơn giản hơn, hắn chỉ cần nhìn là có thể vẽ thẳng một mạch, cho nên mới nói hắn đúng là có thiên phú trong lĩnh vực này.
Hắn cũng rất siêng, vẽ một hơi ra chín lá bùa.
Dán chín lá bùa nhẹ thân lên quan tài, quan tài của vua Âm Nguyệt đúng là nhẹ đi không ít, đáng tiếc bùa chú này có cấp bậc quá thấp, là loại bùa chú duy nhất có giới hạn thời gian.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
“Lên… cho ta”, trong lòng Triệu Bân gầm nhẹ một tiếng.
Hự!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.