Vô Thượng Luân Hồi

Chương 232: Là Huyễn Thính Sao






Mẹ kiếp, xuất chinh không thuận lợi mà!
Tại sao hôm nay lão ta ra ngoài mà không xem hoàng lịch nhỉ? Đúng thật là bát tự không hợp mà!"Tiền! tiền bối, ta không cố ý quấy rầy".
Thi Sơn cười, nụ cười còn khó coi hơn quỷ khóc, lão ta lui lại rồi nghiêng người bỏ chạy, vừa chạy vừa chui, vừa lăn lộn trên mặt đất, rất sợ đối phương đổi ý, đây không phải là cảnh giới Thiên Võ bình thường, đây chính là Đại Hạ Hồng Uyên, nếu như người này muốn tiêu diệt lão ta thì không cần dùng tới ba chiêu, chỉ cần một tát là có thể khiến cho lão ta tan xác.
Phù!
Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm, lấy hồ lô tím vàng ra, rót linh dịch vào trong miệng.
Bắt chước khí tức của cảnh giới Thiên Võ, đúng là phải tiêu hao quá nhiều sức lực.
Cũng còn may là hắn có thứ để bảo toàn tính mạng, chỉ cần một hớp linh dịch tiên lộ là tinh thần của
hắn lại sáng láng, nếu như Thi Sơn quay lại, hắn cũng không ngại toát ra khí tức cảnh giới Thiên Võ để dọa chết lão ta.
"Cái này chính là uy thế đệ nhất thiên hạ sao?"
Tử Linh đã không còn bình tĩnh, nhìn ánh mắt của Triệu Bân mà cảm thấy vô cùng kính sợ, chỉ cần nổi giận lên là có thể dọa cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong co giò chạy mất, uy nghiêm tột độ!
"Tiểu nha đầu, lên giường.

Không!"
Triệu Bân đang dán bùa, đột nhiên phát ra một câu như vậy.
"Ta! "
Triệu Bân thở không ra hơi, suýt nữa thì bị sặc chết.
Cái bà Tú Nhi đó lại chơi hắn.
Cũng may là hắn chưa ném miếng giẻ ra ngoài, cho nên hắn lập tức lấy miếng giẻ nhét vào trong miệng thật chặt.
Tử Linh càng lúc càng không thế nào bình tĩnh.
Trong chớp mắt sự sửng sốt dâng lên, Tử Linh còn nhìn Triệu Bân dò xét, cho là tự mình nghe lầm, không lẽ mình đã nghe nhầm huyễn thính hay sao? Lời vừa nãy là do Hồng Uyên nói à? Mới vừa bộc lộ ra vẻ uy nghiêm, sao chỉ trong chớp mắt lại biến thành một người không biết xấu hổ như thế?
"Tú Nhi, nếu như cô còn làm như vậy thì ta sẽ chửi thề đó".
Sắc mặt của Triệu Bân trở nên tối sầm lại, hắn phòng bị trăm bề, vậy mà lại để cho Nguyệt Thần lợi dụng sơ hở, đóng vai tiền bối thật tốt không phải là được rồi sao? Còn muốn quậy cho mọi thứ rối tung lên nữa, chừa cho đệ tử chút mặt mũi đi chứ!
Hí hí hí!
Đáp lại Triệu Bân cũng chỉ có có tiếng cười khúc khích của Nguyệt Thần.

Phần mộ của vua Âm Nguyệt trở nên yên tĩnh trở lại.
Triệu Bân đã nhét giẻ vào miệng, yên lặng khác thường, đừng nói đến Tử Linh, ngay cả gương mặt của hắn cũng nóng hừng hực, sao lại đề cập đến chuyện đó trực tiếp như vậy, mặt mũi của ta biết ném đi đâu đây!
Là huyễn thính sao?
Tử Linh tránh sang một bên, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, dò xét nhìn ánh mắt của Triệu Bân! Chuyện này thật kỳ quái, bà ta luôn cảm thấy vị Đại Hạ Hồng Uyên này như có nhiều nhân cách, có lúc rất uy nghiêm đứng đắn, nhưng cũng có lúc rất thiếu lễ độ.
Từ lúc bọn họ rời khỏi thành Vong Cổ tới bây giờ, bà ta đã bị chọc ghẹo tận ba lần.
Bên này, Triệu Bân đã xong chuyện.
Chín chín tám mươi mốt lá bùa vãng sinh đều đã được dán lên quan tài.
Chớ vội, mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Đi tới bên cạnh quan tài, hắn duỗi tay ra, nắm chặt lấy quan tài, hít một hơi thật sâu, có thể nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt được che bằng vải đen lập tức đỏ bừng, giống như đang phải di chuyển một thứ cực kỳ nặng, phải tụ khí đến mức đỏ bừng cả mặt.
Không sai, hắn muốn dọn cái quan tài này đi.
Chuyện này cũng là do Nguyệt Thần căn dặn, đặt quan tài lại vào trong phần mộ tuyệt đối không an toàn, phải mang đi, cũng may là hắn có một cái túi càn khôn, sức chứa cũng khá lớn, có thể miễn cưỡng chứa đủ!
Nhưng thứ mà Nguyệt Thần ngụ ý cũng không chỉ có vậy.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.