Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1516:




Chương 1516:


Người nằm la liệt, cũng có kẻ cúi xuống, quỳ xuống, hoặc lảo đảo, thất tha thất thểu, trên là Địa Tạng tầng cao nhất, dưới là tiểu bối cảnh giới Chân Linh, tất cả đều bong da tróc thịt, tóc xoăn hết lại, cả người bốc khói đen, mùi thịt nướng lượn lờ khắp nơi.
Không còn ai mắng chửi nữa.
Đến giờ phút này rồi, vẫn nên ngẫm lại coi cái gì mới là quan trọng.
Phần lớn đều thấy đầu mình ông ông, không rõ đông tây nam bắc, không biết đâu là thật mà đâu là ảo, đau nhe răng trợn mắt, tiếng kêu la thảm thiết nối dài, lần đầu tiên bị sét đánh, cảm giác quả nhiên không tốt lành gì.
Thế vẫn còn tốt chán.
Không biết bao nhiêu người bị đánh thành tro bụi, hầu hết đều là mấy lão già không cần thể diện kia, được Triệu Bân chăm sóc đặc biệt nên kéo nhau xuống điện diêm vương báo danh hết rồi, đến chết… Vẫn không biết là thiên kiếp của ai.
Người bị sét đánh không biết, người xem họ bị sét đánh lại càng không biết.
Trên tường thành là bóng người đen nghìn nghịt, nhìn lại ngoài thành, tim cứ đập lên thình thịch, thiên kiếp đánh bao lâu thì bọn họ đứng nhìn bấy lâu, đúng là quy mô rất lớn.

Có thể sánh ngang với trận chiến trước đó, hoặc đẹp mắt hơn, dù là chiến tranh cũng không thảm thiết đến thế này! Vì vậy, Linh Lung ra lệnh đóng cổng thành quả là chính xác, mếu để người độ kiếp vào thành thì sẽ càng nào nhiệt hơn.
“Là ai?”
Linh Lung khẽ nhíu mày, nhìn từ đầu đến cuối vẫn không thể biết được đó là kiếp của ai, có lẽ do đạo hạnh còn thấp, hoặc người bị sét đánh ngoài thành quá nhiều, nên cô ta không thể tìm thấy.
Nhìn lại Triệu Bân, hắn cũng đang ngồi dưới đất, trạng thái cũng không được tốt.
Đó là kiếp của hắn, dù đã hấp thu sấm sét nhưng cũng bị sét đánh bị thương, đến tận lúc này thiên kiếp vẫn còn tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, Vạn Pháp Trường Sinh Quyết cũng không thể diệt được, cần thời gian để điều dưỡng.
“Thiên kiếp đáng sợ thật”, Triệu Bân lắc đầu, ngất xỉu.
“Kiếp của ngươi… Cũng được gọi là kiếp à?”, Nguyệt Thần liếc xéo, đó chỉ là một hồi náo loạn mà thôi.
Thiên kiếp thật sự có lẽ sẽ đáng sợ hơn lần này nhiều.
Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng bình thường.
Triệu Bân chỉ mới đến cảnh giới Huyền Dương, võ tu nhân gian có thể dẫn thiên kiếp đến cũng không có mấy, thiên kiếp cảnh giới Huyền Dương có thể mạnh đến mức này là đã nghịch thiên lắm rồi, nhưng cô ta vẫn không hiểu, chưa vượt qua thiên kiếp, tại sao Triệu Bân lại có thể tiến lên tầng thứ hai.
Kỳ lạ, quả là kỳ lạ.
“Mở cổng thành, cứu người”, giọng nói của Linh Lung vang vọng trên tường thành.
Dứt lời, cổng thành lại mở rộng.
Cả tốp binh vệ ra khỏi thành, hướng về những người đang bị sét đánh.
Tiếng xuýt xoa và chậc lưỡi rất nhiều, vốn tưởng rằng thiên tài đánh hội đồng sẽ rất đặc sắc, không ngờ phía sau còn đã mắt hơn, phần lớn trong số họ đều chưa từng nhìn thấy thiên kiếp bao giờ, cảnh tượng bị sét đánh quy mô lớn thế này thật sự giúp họ mở mang kiến thức kha khá nha.
“Bắt tên nhóc đó qua đây”.
Linh Lung nói một câu rồi quay lưng đi mất.
Còn về tên nhóc” trong lời của cô ta, đương nhiên là đang chi Triệu Bân rối.
Phải kiếm chỗ để nâng hắn lên, vì không lâu nữa, các gia tộc lớn sẽ tìm hắn tính số, nhiều thiên tài bị đánh tàn phế như thế, sao họ có thể bỏ qua được! Nói nâng hắn lên thì không chuẩn xác.
Chương 1517:


Mà nên nói là… Bảo vệ hắn! Phải có người chống đỡ tình huống này cho hắn mới ổn.


“Có bản lĩnh đấy”.


Huyễn Mộng nhìn theo Triệu Bân bị đưa đi, miệng không ngừng xuýt xoa.


Nếu chuyện này mà truyền đến tai Ma Tử thì chắc Ma Tử cũng sợ té tè.


Đi sớm quá nên đã bỏ lỡ mất hai vở kịch hay rồi!


“Kiếp của ai đó!”


Sở Vô Sương đứng trên khoảng đất cháy nhìn tới nhìn lui, Linh Lung vẫn chưa nhìn ra được là kiếp nạn của ai thì nói gì đến cô ta, chỉ biết người độ kiếp đã ẩn mình rất kĩ trong đám người trước đó.


“Kiếp của Cơ Ngân”, Huyễn Mộng chậm rãi nói.


“Sư tỷ đừng đùa!”, Sở Vô Sương hít một hơi thật sâu.


Huyễn Mộng chỉ cười.


Nhìn đi, nói là kiếp của Cơ Ngân thì không có ai tin.


“Mẹ nó, tên chết tiệt nào thế?”


Lâu dần, nhiều người dần bình tĩnh lại cũng chống hông, tụm năm tụm bảy mắng nhiếc. Bọn họ đến hóng hớt nhưng lại không có ai báo cho họ biết là sẽ bị sét đánh.





“Mau, mau, mau lên”.


Càng có nhiều người đổ ra ngoài thành hơn, ai thì cứu người của nhà nấy.


Và cũng có nhiều người ra ngoài để xem náo nhiệt, họ nhìn thấy cảnh tượng đó thì lại xuýt xoa, tặc lưỡi không ngớt.


Bên này, Triệu Bân đã bị đưa về phủ Linh Lung, ừm, cũng tức là phủ của Linh Lung.


Tận sâu trong rừng trúc xanh tốt có một linh trì, mặc dù không bằng linh trì của Thiên Tông nhưng cũng có hiệu quả trị thương kỳ diệu. Triệu Bân đã được đưa đến đó, toàn thân hắn đen sì, quần áo rách rưới, giống như bị nướng cháy khét.


Bên hồ có một đình nghỉ mát.


Linh Lung đang ngồi bên trong, nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng còn liếc mắt sang nhìn Triệu Bân. Lúc trong cuộc thi tân tông của Thiên Tông, hắn đã áp đảo quần hùng, giờ đến Đế Đô thì vẫn là người nổi tiếng nhất, gần như những thiên tài có tên tuổi đều bị hắn đánh tàn phế.


Sau đó, lại còn trúng một trận sấm sét.


Từ giờ phải nằm trên giường dưỡng bệnh một thời gian dài thôi, vết thương trong cuộc đại chiến thì dễ phục hồi chứ vết thương do lôi kiếp tạo ra thì không đơn giản rồi, chắc đến tám phần là căn cơ sẽ bị tổn hại.


Hôm nay Đế Đô cực kỳ náo nhiệt.


Khắp đường lớn, ngõ nhỏ đều đang thảo luận về thiên kiếp ngoài thành, cũng vì vậy mà cuộc chiến giữa các thiên tài đã lắng xuống. Hơn cả kinh ngạc, người ta đang đồn đoán, ai là người độ kiếp, người đó mới chính là nhân tài. Cơ Ngân chỉ đánh tàn phế một đám thiên tài nhưng tên đó lại kéo cả đám cùng vui, bị sét đánh cả chùm, ai chịu thì người đó biết, mấy người đi xem vẫn còn đang ở đó mắng nhiếc.


Suốt ba ngày mà sóng gió vẫn chưa dứt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.