Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 219: Trần huynh có đao tốt hơn ư




"Trần huynh cho rẵng ta đang nói chuyện gì?"
Vẻ mặt vô cùng khó hiểu của Ngô Danh Đao khiến Trần Trường An có chút xấu hổ.
"Không có gì, ta cho rằng chuyện ngươi nói chính là chuyện này".
"Vậy vì sao lại bảo ta biết khống chế?"
"Ừm... Ta cảm thấy đao bình thường có lẽ sẽ không xứng với ngươi”.
"Thế này đi, ta tặng ngươi một thanh được không?"
"Ồ? Trần huynh có đao tốt hơn ư?"
"Đương nhiên rồi".
Trần Trường An vì để làm dịu sự bối rối của mình, không còn tiếp tục đề tài này nữa, mà trực tiếp lấy ra một cây đao từ trong nhãn không gian.

"Đao này tên là Hàn Long”.
“Chính là binh khí cấp Hoàng".
"Lấy thân nuôi đao, nói không chừng sau này sẽ có thể tăng cấp thành Đế binh".
"Thế nào? Thích không?", Trân Trường An cười hỏi.
Lúc này, Ngô Danh Đao đã nhìn Hàn Long không thể dời mắt, hắn ta có thể cảm giác được cây đao này tuyệt đối bất phàm.
Cho dù đối với Ngô Danh Đao mà nói, hẳn ta còn chưa có khái niệm rõ ràng về đẳng cấp của những binh khí này, nhưng điều này cũng không cản trở hắn ta yêu thích Hàn Long.
"Trần huynh, món quà quý giá như thế, ta..."
"Phải tốn bao nhiêu linh thạch mới có thể mua được chứ?", Ngô Danh Đao có chút khẩn trương, dù sao nhìn qua có vẻ thứ này rất quý giá.
"Giá cả chỉ là một tiêu chuẩn để tính toán thôi, cũng không thể đại diện cho cái gì".

"Món đồ thích hợp đưa cho người thích hợp, đây mới là quan trọng nhất".
"Thanh Hàn Long này đã phủ bụi lâu rồi, có lẽ ngươi mới là người thích hợp với nó”.
"Cầm lấy đi, thứ này chính là được chuẩn bị cho ngươi".
Trần Trường An nói câu này cũng không phải là để lừa gạt, thanh Hàn Long này là Trần Trường An ngẫu nhiên lấy được sau khi quen biết Ngô Danh Đao về sau.
Lúc trước hẳn đã có suy nghĩ là đợi đến khi gặp được Ngô. Danh Đao sẽ đưa thứ này cho hẳn ta, nhưng thật sự không ngờ được, ngàn năm không gặp, lại sớm là cảnh còn người mất.
Nhưng mà cũng may tìm được người chuyển thế của Ngô Danh Đao, cũng có thể đền bù một chút tiếc nuối.
"Cảm ơn Trần huynh, vậy ta sẽ không khách khí nữa".
"Ừm, cầm đi".
Ngô Danh Đao cầm lấy Hàn Long, vẻ mặt hưng phấn chạy ra ngoài, cuối cùng lúc này Trần Trường An cũng đã được yên tĩnh.
Cùng lúc đó, sau khi hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt đều là vẻ ngượng ngùng.
Trần Trường An không ở đây, hai người cũng trực tiếp đứng dậy rửa mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.